• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit+ Beta: Công tử như họa

Mặc Vân Tường này cũng quá tự kiêu thực lực rồi, tuy nói tài bắn cung của hắn thuộc trình độ cao trong học viện Thánh Quang, nhưng lộ trình hiện tại xa hơn một nửa, hắn muốn khoe khoang thì cũng đâu cần như vậy chứ!

Mặc Vân Tường mặc kệ người đứng phía sau, khoé miệng hiện lên nụ cười âm lãnh, đem cung tiễn nhắm ngay Hoa Hi!

Nha đầu thối, lần này không giết chết ngươi, thì bổn đại gia cũng phải cho ngươi từ nay về sau tàn phế không ra được khỏi cửa!

Đầu mũi tên sắc bén dưới ánh mặt trời lóe lên một tia sáng lạnh giá, một đường vòng sáng rực chiếu vào trong mắt của Hoa Hi.

Ánh sáng chói lòa cũng không thể thay đổi được hắc ám trong đáy mắt của nàng.

Nàng lạnh lùng nhìn người nam nhân đang đem cung tiễn nhắm vào nàng.

"Mặc Vân Tường, nếu đã muốn tìm chết, ngại gì mà không thành toàn cho ngươi?"

Hoa Hi xoắn hai viên ngọc từ bím tóc, ống tay áo đã che lại, người nào cũng không nhìn thấy động tác của nàng.

Bấm tay bắn ra, viên ngọc rất nhỏ này lấy mắt thường căn bản sẽ nhìn không rõ tốc độ, nhanh chóng bắn về phía dưới phần bụng của con ngựa mà Mặc Vân Tường đang cưỡi!

Dường như chỉ là một tia sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

Thế nhưng, trong ánh sáng rất nhỏ đó lại mang theo sức lực nặng ngàn cân!

Phanh!

Hai viên ngọc bắn trúng chân của ngựa liền lập tức biến thành bột mịn, tan vào hư vô.

Mà con ngựa kia hí lên vô cùng thê thảm, đầu gối gần như là bị gãy, rồi ngã quỳ về phía trước!

Mặc Vân Tường kia vẫn còn mang nặng tâm tư nhắm trúng, hơn nữa luôn tự kiêu thuật cưỡi ngựa của mình, căn bản là không nghĩ tới sẽ xảy ra biến cố này, vì vậy đã lập tức văng ra khỏi lưng ngựa!

Vốn đang trong cuộc tranh đấu kịch liệt, ai cũng không kịp tránh đi.

Chỉ nghe Mặc Vân Tường hét thảm một tiếng, con ngựa đằng sau chạy lên, đạp một cái thật mạnh lên trên lưng của hắn.

"..."

Tiếng la thảm gần như phá tan phía chân trời.

Cũng may Mặc Vân Tường đã đạt tới cảnh giới Nhất Trọng Thiên, thân thủ cũng không tệ, lập tức chống đỡ cơ thể, lấy ra một lá bùa bên trong tay áo bóp nát, sau đó cả người liền biến mất ngay tại chỗ!

Một lát sau, hắn xuất hiện ở chỗ cách Hoa Hi hơn mười mét, nằm sấp khó khăn như con chó, trên lưng toàn là máu, và kêu thảm thiết.

Hoa Hi cong khoé môi, tuyệt chiêu phi tiêu này của nàng vô cùng đặc biệt, năm đó nàng từng đánh bại danh hiệu 'thần xạ thủ' của danh hiệu N!

Mặc Vân Tường hắn là cái thá gì, mà lại ngấm ngầm giở trò với nàng? Hắn có thể che mắt được nàng?

Nực cười nhất chính là, đám con cháu quý tộc ngày thường qua lại với Mặc Vân Tường, giờ lại vì tranh giành Phi Tiên Phù gì đó, mà không ai nguyện ý nhìn hắn một chút.

Đối thủ cạnh tranh mạnh nhất đã té ngựa, người phía sau tỏ vẻ mỗi người đều có cơ hội, đương nhiên là sẽ dốc hết sức lực xông về phía, ai quản được sống chết của hắn?

Chậc chậc, bình thường không xử lý tốt quan hệ với người khác, bây giờ đã biết hối hận rồi sao?

"Đại thiếu gia! Đại thiếu gia!" Khá may là người hầu của Mặc Vân Tường ở ngay đằng sau, trông thấy cảnh này liền vội vàng hét lớn kêu người tới đỡ hắn lên.

"Đồ đần! Nhẹ một chút!" Mặc Vân Tường quát lớn, hai mắt không cam lòng mà trừng mắt về hướng Hoa Hi.

Chỉ thấy người thiếu nữ kia nháy mắt với hắn mấy cái, vẻ mặt ngây thơ.

Nha đầu thối, xem như lần này ngươi gặp may! Bổn thiếu gia.. "Ôi! Bảo ngươi nhẹ một chút!"

"Vâng! Vâng!"

Người hầu cõng Mặc Vân Tường lên rồi quay người bỏ chạy, đi qua chỗ có một đám thiếu nữ đang xem so tài, ngay lúc này cũng nhỏ giọng xì xào bàn tán, ngẫu nhiên còn có tiếng cười phát ra thành tiếng.

"Nhìn hắn như vậy, thật là buồn cười, vừa nãy kiêu ngạo như vậy, mà đã thành ra thế này!"

"Suỵt, ngươi nói nhỏ một chút, hắn ỷ vào muội muội của mình đính hôn với Thái Tử, ở trong học viện cứ hoành hành ngang ngược, không ai dám chọc hắn."

"Muội muội của hắn là Mặc Thiên Tuyết không phải người mọi người nói là Tiên Tử sao? Sao có thể có người ca ca như vậy?"

* * *

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK