"Là tên oắt con kia!"
Cách đó không xa, Long Thiển Huân ôm cánh tay, quệt miệng nhìn bóng lưng của Hoa Hi.
Long Càn Ngọc cũng không nhịn được nhìn thoáng qua.
"Thật thông minh." Long Thiển Huân thờ ơ chơi vòng cửu liên trong tay: "Công tử Cơ Nguyệt kia cũng là người lập dị, không ra bài theo lẽ thường, quả nhiên giống trong lời đồn, không phải là thứ tốt gì."
"Dị thì dị nhưng phù chú của hắn thật sự lợi hại. Lần này, người có thể nhìn thấy hắn có thể có được phù chú của hắn thì sao?" Thượng Quan Thiến hâm mộ nói.
Nàng và Mặc Thiên Tuyết cùng đến đây cũng vì những cái phù chú kia.
Ban đầu, dựa vào sự thông minh của bọn họ, giải vòng cửu liên cũng không khó. Thật không ngờ nửa đường lại nhảy ra một người tư duy lập dị như vậy.
Long Thiển Huân hoàn toàn khinh thường nói chuyện cùng nàng ấy, nàng ta hừ lạnh một tiếng không nói tiếp. Một người bên cạnh nói: "Thực lực của tên kia cũng rất kinh khủng, linh lực của nàng thật không giống bình thường!"
"Không hứng thú!" Long Thiển Huân tiện tay ném vòng cửu liên đi, chợt cười lên: "Nhưng hôm nay xem được một vở kịch hay, trong lòng thoải mái không ít. Nếu không phải Ngọc ca ca ngăn cản thì sẽ càng đặc sắc hơn nữa."
Sắc mặt Thượng Quan Thiến tái nhợt, cắn môi không dám trả lời.
Vừa rồi, nếu không có thái tử điện hạ ngăn cản, e là nàng ấy sẽ bị thương thật.
Nghĩ tới đây, nàng ấy càng căm ghét Mặc Thiên Tuyết!
"Mặc dù Mặc Thiên Tuyết đã đính hôn với thái tử điện hạ nhưng nàng ta hoàn toàn không xứng với điện hạ!"
Long Càn Ngọc nhìn nàng ấy một cái, ánh mắt âm u hơi đáng sợ, dọa cho Thượng Quan Thiến lập tức ngậm miệng lại.
Long Thiển Huân người nói: "Nữ nhân kia là ân nhân cứu mạng của Ngọc ca ca, nói xấu nàng ta, Ngọc ca ca sẽ không vui đâu."
"Ân nhân cứu mạng?" Lần đầu tiên Thượng Quan Thiến nghe nói chuyện này, sao trước kia nàng ta không hề nghe Mặc Thiên Tuyết nhắc qua nhỉ?
Hóa ra nàng ta đính hôn với thái tử điện hạ không phải là vì thái tử điện hạ coi trọng mỹ mạo và thực lực của nàng ta, mà là vì nàng ta đã cứu thái tử?
Thì ra là vậy.. Mặc Thiên Tuyết, ngươi cũng chả có gì ghê gớm cả.
Dựa vào ân cứu mạng mới lọt vào mắt xanh của thái tử điện hạ, nếu không có vận khí tốt như thế thì ngươi là cái thá gì?
Bên này xảy ra chút nhạc đệm nhỏ cũng không ảnh hưởng đến việc Hoa Hi vào trong chợ Tây, đi gặp vị công tử Cơ Nguyệt thần bí khó lường trong truyền thuyết.
Thông đạo đi vào trong rất dài, thiếu nữ xinh đẹp dẫn đường nói: "Cô nương thật may mắn, nhiều năm như vậy, ngươi là người đầu tiên có cơ hội nhìn thấy công tử."
"Thật sao?" Có thể là quy tắc quá đơn giản, cho nên Hoa Hi không cảm thấy khó bao nhiêu.
Thiếu nữ xinh đẹp đẩy một cánh cửa ra, làm một động tác mời với nàng, Hoa Hi chậm rãi đi vào.
Chờ cửa sau lưng đóng lại, bên trong u ám, Hoa Hi đi về phía trước một bước, giọng nói nhàn nhạt vang lên.
"Đừng đi về phía trước, có cơ quan." Thanh đạm như nước, mơ hồ chứa một chút tà khí.
Hoa Hi dừng bước lại, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực trong bóng đêm.
"Đã nói công tử Cơ Nguyệt thần bí, quả nhiên danh bất hư truyền." Đã đến mức độ này cũng bày ra cơ quan không cho tới gần.
"Thế gian hiểm ác phức tạp, bản công tử chỉ không thích phiền phức thôi." Công tử Cơ Nguyệt bình thản nói: "Cô nương có gì muốn hỏi, xin cứ hỏi."
Người bên ngoài cầu kiến công tử Cơ Nguyệt đều có vấn đề quan trọng, nhưng nàng lại không có.
"Nói thật, hôm nay ta tới đây thật sự là trùng hợp, ta cũng không có chuẩn bị mà đến." Hoa Hi nói thật: "Nhưng nghe nói công tử không gì không biết, ta cũng có chút nghi hoặc."
"Mời nói."