Trong hẻm nhỏ, Hoa Hi tiện tay mượn một bộ quần áo nam nhân để thay, lấy một mảnh vai che mặt, sau đó nhanh chân ra ngoài thành.
Từ trước đến nay, chợ Tây không bị thế tục dung thân, nhưng vì có thế lực thần bí phía sau nên nước Phong Tây cũng không thể làm gì cả.
Nhưng vị trí của chợ Tây cũng khá vắng vẻ, ra khỏi thành Già Lam, còn phải vượt qua một mảnh rừng rậm u ám.
Hoa Hi không có vũ khí, đành phải bẻ gãy một nhánh cây gần đó, chậm rãi rót linh lực vào trong.
Vùng rừng rậm này gọi là rừng Kẻ Ác, cũng không phải vì bên trong có kẻ ác nào, mà là nghe nói trong đó có vài loại thú khó chơi và yêu tộc lẻ tẻ ẩn hiện.
Hoa Hi chậm rãi bước vào, mỗi một cái cây lớn lên trong rừng Kẻ Ác đều cao to um tùm, tán cây sum suê hoàn toàn che chắn ánh nắng mặt trời phía trên, vì vậy lộ ra vẻ u ám, lạnh lẽo.
Xung quanh không có ai nhưng hơi thở không thân thiện lại đầy rẫy ở mỗi một nơi hẻo lánh.
Xem ra thật đúng là một chỗ không dễ ứng phó rồi.
Hoa Hi lấy lại bình tĩnh, nắm chặt nhánh cây trong tay.
Không biết dưới chân có bao nhiêu lá rụng bị giẫm vang lên tiếng xoẹt xoẹt, chợt, bên cạnh "ầm" một tiếng, có thứ gì đó nặng nề rơi xuống đất.
Hoa Hi nhìn qua, chỉ thấy một bóng người đầy máu bị ném xuống cây, người này đã bị gặm chỉ còn một đống xương đầu.
Mà trên cây kia, một con rết màu đen còn lớn hơn cả đầu người thuận theo cây trượt xuống.
Râu của nó phát ra tiếng cùm cụp khiến người ta tê cả da đầu.
"Khà."
Con rết nhìn thấy con người, lập tức hưng phấn nhào tới.
Lại có thể ăn no rồi.
Nhìn trên răng con rết vẫn còn máu thịt, Hoa Hi lập tức buồn nôn, lui lại một bước.
Trong nháy mắt, linh lực được rót vào trong thân cây, đâm ra trong lúc con rết nhào tới.
"Ngao!" Con rết hét thảm một tiếng, vỏ ngoài trên lưng bị đâm thủng, máu đen đặc trào ra, lập tức ăn mòn sạch sẽ cây khô của Hoa Hi.
Nàng buông tay ra, thân thể lui lại, nhảy tới nhánh cây bên cạnh.
Con rết kia bị thương, cũng bị chọc giận, nó tức giận bò lên.
Nhân loại! Hôm nay ngươi nhất định phải chết!
"Khè." Miệng nó mở ra, phun một vật thể màu trắng sền sệt ra ngoài.
Hoa Hi nghiêng người tránh qua, mà vật thể sền sệt kia cũng nhanh chóng ăn mòn thân cây, nàng đành phải nhảy xuống.
Lần đầu tiên vận dụng linh lực không hề thành thạo, huống chi nàng cũng không muốn tác chiến gần với thứ đồ vật buồn nôn thế này.
Hoa Hi bẻ thêm một nhánh cây, rót đầu linh lực, động tác của nàng nhanh chóng lóe lên, tránh né và công kích giữa từng gốc đại thụ.
Rót đầy linh lực, phóng ra ngoài!
Linh lực công kích vừa nhanh vừa chuẩn, dù thân thể to lớn của con rết có chất nhầy ăn mòn nhưng tốc độ vẫn thua Hoa Hi nhiều lắm!
Thời gian dần trôi qua, vết thương trên người con rết ngày càng nhiều, vỏ ngoài gần như bị vén ra, có thêm nhiều dịch nhờn ăn mòn cũng vô dụng. Nó từ từ nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, không còn hơi thở.
Hoa Hi đứng trên cây thở hồng hộc, lau mồ hôi trên trán.
Cỗ thân thể này của Mặc Hoa Hi không còn dùng được, chỉ mới một lát như thế mà đã lực bất tòng tâm.
Kiểm tra linh lực trong linh nguyên trong cơ thể một hồi, chỉ còn lại bốn phần năm.
Linh lực dùng để giết một con rết là một phần năm.
Ai da, thật khó quá đi.
Dựa vào tu vi hiện tại của nàng mà chỉ có thể giết chết năm con rết thế này thôi sao?
Bây giờ chỉ mới ở bên ngoài rừng kẻ ác thôi đó!
Hoa Hi chậm rãi đi tới bên cạnh con rết, trên người con rết đã chết có từng tia linh lực rò rỉ ra ngoài, nàng cảm thấy cổ tay xiết chặt, cúi đầu xem.