"Thái Tử điện hạ đau lòng cho Thiên Tuyết tỷ tỷ, xin tôn thượng đừng để hắn khó xử." Hoa Hi nói tiếp, hít mũi một cái, "Thiên phú của Nhị tỷ tỷ tốt như vậy, sao có thể bị phế sạch được chứ?"
"Hừ! Bản tôn nghĩ muốn cho đệ tử xem trận tỷ thí giữa mạnh và yếu, không ngờ lại rước lấy một cuộc đùa giỡn!" Già Nhược lạnh lùng phất tay áo, tuy có vẻ còn nhỏ tuổi, nhưng khí thế Thần tộc, không thể nghi ngờ vào đâu được.
Viện trưởng của học viện Thánh Quang vội nói: "Xin tôn thượng bớt giận, những hài tử này còn nhỏ, không hiểu chuyện.."
"Sao có thể như vậy? Một câu nói đùa liền có thể bỏ qua quy tắc của trời đất sao?"
"Lật lọng, khóc lóc ăn vạ, đây là phong cách của Mặc Phủ tướng quân đấy sao? Mặc Thiên Vũ thật đúng là may mắn, tỷ tỷ gả cho Thái Tử, là muốn làm gì thì làm!"
Trong sân rộng, không ít đệ tử bắt đầu nổi tức hét la ầm ĩ lên, phần lớn là người bình thường, nhìn thấy Mặc Hoa Hi vất vả lại thắng được Thái Tử, tâm trạng nở mày nở mặt thật sự quá sung sướng!
Nhưng bây giờ vì Mặc Thiên Vũ không có đầu óc kia, lại muốn hủy bỏ kết quả của cuộc tỷ thí, đây cũng quá khinh người rồi!
Tuy nói thực lực của Thái Tử điện hạ quả thực rất lợi hại, nếu tiếp tục đánh Mặc Hoa Hi chắc chắn sẽ không thắng nổi, nhưng vừa rồi Thái Tử đã nhận thua, vậy ít nhất cũng nhìn ra được sức mạnh của hai lần Mặc Hoa Hi sử dụng Ly Hỏa Châu đã làm cho hắn rất lay động!
Hoa Hi lúc này, thật giống như thay mặt cho tất cả kẻ yếu ở đây, người bình thường không có thiên phú đã đánh thắng cuộc tỷ thí, vì vậy hầu hết mọi người đứng về phía nàng lên tiếng phản bác.
Tiếng không hài lòng càng lúc càng lớn, viện trưởng cũng không ép được, sắc mặt có chút khó coi.
Trong tiếng ồn ào thao thao bất thiệt, Long Càn Ngọc chậm rãi mở miệng: "Nàng ấy không thất bại, người thua là ta."
Khi hắn mở miệng nói chữ đầu tiên, những người đang nhao nhao trên sân trường liền im lặng lại, loại khí chất Vương giả trời sinh này, không cần bất kể lời nói và động tác nào, tự nhiên sẽ làm cho người khác tự khuất phục.
Vì vậy lời nói của hắn, đều được tất cả mọi người nghe rõ.
Khoé miệng của Hoa Hi không thể nhận ra mà nhếch lên một cái, ngược lại là không ngờ Long Càn Ngọc có nguyên tắc như vậy, Mặc Thiên Tuyết lấy chuyện của ba năm trước ra, hắn cũng không lay động quyết định của mình.
Xem ra tuy hắn lãnh khốc không hợp tình hợp lý, nhưng đó là đối với tất cả mọi người, không có người nào là ngoại lệ.
Có điều, hắn có tính nguyên tắc như vậy, lại là giúp nàng.
"Thái Tử điện hạ, người không có thất bại!" Mặc Thiên Vũ thiếu kiên nhẫn quát lên rất lớn, lần này, thật là khàn cả giọng.
"Điện hạ.." Mặc Thiên Tuyết cũng mở miệng.
"Thua chính là thua, không cần phải giải thích nhiều." Long Càn Ngọc lạnh lùng cắt ngang lời của nàng.
Khuôn mặt của Mặc Thiên Tuyết lập tức tái nhợt không còn chút sắc, bờ môi run run, khó có thể duy trì biểu cảm trên mặt, gần như là muốn nổi giận la lớn ra.
Long Càn Ngọc không còn nhìn nàng nữa, chỉ là quay người hành lễ một cái với Già Nhược.
"Kết quả của cuộc tỷ thí đã là như thế, chuyện còn lại, xin tôn thượng định đoạt."
Nói xong, hắn cất bước chuẩn bị rời đi, lúc đi ngang Hoa Hi, dừng lại một chút, mắt nhìn sang bên cạnh.
"Mặc Hoa Hi," Hắn mở miệng một cách lạnh nhạt, biểu cảm lạnh lùng trên mặt là vẻ trầm lặng như nước, nhìn không thấu, đoán không ra.
"Ngươi ngụy trang khá tốt." Hay thật.. Qua nhiều năm như vậy, hắn cũng không đến mức phát hiện ra.
Hoa Hi khẽ giật mình, lập tức cười một cách từ tốn nói: "Thái Tử điện hạ nói cái gì? Ta nghe không hiểu."
Long Càn Ngọc nhìn nàng một cái, đôi mắt đen như mực thâm sâu không đáy, lạnh thấu xương.
Thấy Hoa Hi cũng cảm thấy được sự lạnh lùng trong lòng, có điều khuôn mặt vẫn giữ nguyên một biểu cảm ngây thơ.
* * *