Linh Nhi vội gật đầu, nào chỉ là thay đổi, quả thật là như một người khác!
Trước kia tiểu thư khúm núm, cả ngày than thở, trong miệng thường xuyên lẩm bẩm thái tử điện hạ, nếu không thì là Thiên Tuyết tỷ tỷ.
Mà bây giờ, tiểu thư hoàn toàn không nhắc tới thái tử.
"Lúc đó suýt chết trong hồ nước khiến ta suy nghĩ và hiểu ra rất nhiều, ngươi cứ coi như ta của quá khứ đã chết rồi đi." Hoa Hi hờ hững nói, cũng nên chấp nhận, không phải sao?
Linh Nhi nghe vậy, chợt thút thít hai tiếng.
Hoa Hi hơi nghiêng nhìn về phía nàng ấy, nói: "Sao vậy, không nỡ?"
"Không phải!" Linh Nhi hít mũi: "Linh Nhi cảm thấy tiểu thư như vậy rất tốt, từ lúc tiểu thư tỉnh lại cũng không giận phu nhân, cũng không cả ngày nghĩ không làm được, như vậy rất tốt."
Hoa Hi cười, nha đầu đơn thuần này..
Edit Vô Ảnh Các
"Về phần vết thương của ta và chuyện khác, ta không muốn mẫu thân lo lắng, cho nên.."
"Linh Nhi sẽ không nói!" Linh Nhi nghiêm túc cam đoan với nàng.
"Vậy là tốt rồi." Hoa Hi cười một tiếng, trong lòng hơi thả lỏng hơn một chút.
Sau này không còn nỗi lo, nàng mới dễ ra tay làm chuyện khác.
Ngày hôm sau, Hoa Hi phái Linh Nhi lặng lẽ đi chợ Đông mua đồ giúp nàng.
Tuy nói Mặc Hoa Hi vẫn luôn không có cảm giác tồn tại gì ở phủ tướng quân, cũng không ai chú ý tới động tĩnh của nàng và nha hoàn. Nhưng vì an toàn, nàng vẫn bảo Linh Nhi giả bộ đi mua thuốc trị liệu vết thương.
Lúc này, có lẽ mẹ con Mặc Thiên Tuyết bị đan chân ngôn giày vò cũng sẽ không đoái hoài gì tới nàng ấy.
Hoa Hi phái Tiểu Quế Tử trông coi, ăn cơm xong bắt đầu tu luyện.
Linh lực màu vàng kim rất mạnh mẽ, tốc độ vận chuyển trong cơ thể nhanh ít nhất gấp bốn năm lần so với cảnh tím.
Linh lực tràn đầy trong cơ thể, thực sự không tìm được cơ hội phóng thích.
Hoa Hi nhanh trí khẽ động, nghĩ tới hồ lô phỉ thúy hấp thu linh lực của con rết thiết giáp nên nàng cũng thử phóng linh lực tràn đầy trong thân thể ra, để hồ lô hấp thu.
Vậy mà nó thật sự hấp thu vào.
Hoa Hi mừng rỡ nhìn hồ lô một chút, so với vừa rồi, nước bên trong nhiều hơn nửa li.
"Hóa ra nhưng nước kia đều là linh lực tạo thành."
Hoa Hi vui vẻ không thôi. Có hồ lô tiếp thu linh lực, so với ra ngoài đánh nhau để phóng thích linh lực thì tiện hơn rất nhiều. Chắc chắn tốc độ tu luyện cũng sẽ nhanh hơn người thường rất nhiều lần.
Nàng tiếp tục tu luyện, gần đến lúc mặt trời lặn, Linh Nhi vội vã trở về, sắc mặt rất khó coi.
"Tiểu thư, lão gia và phu nhân về rồi!"
Hoa Hi mở to mắt, một tia màu vàng kim nhạt chợt lóe lên.
"Mẫu thân không sao chứ?"
"Không sao cả, nhưng lão gia bị thương rất nặng!"
Nghe thấy Độc Cô Phượng không sao, Hoa Hi an tâm. Về phần Mặc Kình Thiên, nàng không thèm quan tâm đâu.
Chỉ là nàng rất tò mò, Mặc Kình Thiên có lấy được Phượng Đồ Đằng không?
"Chúng ta đi xem chút đi."
Linh Nhi tìm áo choàng phủ thêm cho nàng, sau đó dìu nàng đi ra ngoài.
Chậm rãi đi tới hoa viên, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng La di nương và Mặc Thiên Tuyết đi vội vàng, sắc mặt rất khó coi.
Mặc Thiên Tuyết mím chặt môi, hiển nhiên là khắc chế để mình không lên tiếng nói chuyện.
"Tam tiểu thư bị thương nặng như vậy, sao lại chạy ra đây?" La di nương khinh bỉ nhìn nàng.
"Nghe nói phụ thân bị thương, ta muốn đi xem." Giọng của Hoa Hi suy yếu, sắc mặt tái nhợt, nói câu nào cũng phải thở ba hơi.
"Tam tiểu thư thật là hiếu thuận, nhưng vẫn kiềm chế chút đi, roi của cha ngươi rất hung ác đấy!" La di nương lạnh lùng nói.
"Ta không phạm sai, cha sẽ không đánh ta." Hoa Hi thản nhiên nói. La di nương này còn muốn mượn chuyện đan chuyển linh để giá họa cho nàng?