"Nói bậy, nếu như lần này không có hắn, ta đã sớm chết." Hoa Hi lạnh lùng nói, Mặc Hoa Hi trong quá khứ, một lòng chỉ có Thái Tử, sao có thể nhìn thấy người khác tốt?
Ngữ khí lạnh lùng làm trong lòng Linh Nhi thấp thỏm bất an, không dám nhiều lời.
Kỳ quái, sau khi tiểu thư tỉnh lại, sao lại giống như biến thành người khác?
Bị ủy khuất lớn như vậy, thế nhưng không khóc một tiếng..
Ly kỳ nhất chính là, tiểu thư vậy mà không chán ghét Thất hoàng tử? Nàng không phải là luôn luôn nói, phế vật chính là phế vật, sống trên đời cũng không thú vị sao?
Rất nhanh Tứ Hỉ đã mang theo đại phu tới, đại phu kia trước đó chẩn bệnh Mặc Hoa Hi đã chết, hiện tại nghe nói lại sống, vội vàng tới xem, sau khi cẩn thận xem bệnh, vẻ mặt kinh ngạc tấm tắc cảm thán.
"Tam tiểu thư đã không sao, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được, thật sự là kỳ tích, kỳ tích a!"
Kỳ tích? Xác thật là kỳ tích, mượn xác hoàn hồn, xem như là thiên cổ kỳ văn đi!
"Thật tốt quá!" Hai nha hoàn đều vui mừng không thôi, xem ra ngày thường Mặc Hoa Hi tuy rằng não tàn một chút, nhưng cũng không cay nghiệt, cho nên nha hoàn mới có thể thật lòng chiếu cố nàng.
Hoa Hi cũng không tự giác được cong cong khóe môi, nhớ lại kiếp trước của mình, không có thân nhân cũng không có bằng hữu, mà Mặc Hoa Hi, cái gì cũng đều có. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
Có lẽ ông trời cảm thấy nàng quá đáng thương, cho nên kiếp trước nàng chết sớm, lại cho nàng một cơ hội trọng sinh.
Không tồi.
Tứ Hỉ đưa đại phu ra cửa, trong phòng an tĩnh lại, lúc này, từ trước viện truyền tới tiếng trống thanh âm hát tuồng bên hồ, cùng với tiếng cười nói vui vẻ.
Giống như cực kỳ náo nhiệt, không biết đang chúc mừng sự tình gì.
Linh Nhi bưng chén thuốc tiến vào, bỗng nhiên tay run lên, trên mặt dần dần hiện ra thần sắc bất bình, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
"Làm sao vậy?" Hoa Hi nhướng mày, trước đây hôn mê ba ngày, cho nên nàng cũng không biết phủ Tướng Quân đã xảy ra hỉ sự gì.
"Này.." Linh Nhi do dự mà không dám nói, nhưng thấy sắc mắt của nàng nháy mắt trùng xuống, vẫn là nói: "Đại tiểu thư đã trở về, lần này là Huyền Vân Tông thí nghiệm đạt hạng thứ bảy, lão gia rất cao hứng, mở tiệc chiêu đãi quan khách quý nhân, còn mời gánh hát tới.."
Linh Nhi không nói được nữa, lão gia vì đại tiểu thư mà vui mừng ăn uống, nhưng tam tiểu thư vẫn luôn hôn mê, thậm chí đại phu còn nói đã chết, phu nhân đi cầu xin lão gia tới nhìn một cái, lão gia cũng không thèm tới nhìn một cái.
Mà đại tiểu thư trở về, liền làm tiệc chúc mừng.
Cả ngày phu nhân đều lấy nước mắt rửa mặt, lại còn phải nghe tiếng cười vui, hát tuồng của tiền viện!
Thật quá đáng! Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
Hoa Hi yên lặng mà nghe, trong lòng cũng đoán được đại khái mọi chuyện.
Trước kia có lẽ Mặc Hoa Hi sẽ đau lòng một chút, nhưng nàng thì không.
Con người nàng luôn yêu hận rõ ràng, đối với người có ân đối với chính mình, nhất định sẽ báo đáp, người đối với mình không tốt, nàng cũng không để trong lòng.
Nhưng, nếu muốn hại nàng, vậy đừng trách nàng không khách khí!
"Hóa ra là thế này." Hoa Hi không thèm để ý mà nói, "Vị trí thứ bảy trong thí nghiệm của Huyền Vân Tông mà thôi, mà đã ca hát như vậy, ta còn tưởng là vị trí đầu đâu."
Nhớ tới lúc trước khi cùng Thái Tử đính hôn, gương mặt đắc ý kiêu ngạo của Mặc Thiên Tuyết khi đó, thật là buồn cười.
Nàng ta tưởng thực lực của nàng ta sẽ làm Thái Tử lau mắt mà nhìn sao? Nếu như không có Mặc Hoa Hi, nàng dám cá, Thái Tử lãnh khốc kia tuyệt đối sẽ không đáp ứng hôn sự này!
Linh Nhi hơi hé miệng, nói không nên lời, lời này của tiểu thư, là đang cười nhạo đại tiểu thư sao?
Làm sao có thể, đại tiểu thư chính là người mà tam tiểu thư vẫn luôn ngưỡng mộ!
Xem ra sự tình cùng Thái Tử điện hạ này, làm cho tam tiểu thư bị đả kích không nhỏ, ngay cả tính cách cũng thay đổi.