Hoa Hi vừa ngẩng đầu lên, thấy một thiếu nữ dịu dàng thùy mị, mặc bộ váy màu hồng phấn, đôi mắt to thoáng hiện lên sự thiện ý đơn thuần.
Hoa Hi muốn hỏi rằng tại sao, thiếu nữ kia lại bỗng nhiên quay đầu ra sau nhìn nàng, ngay lập tức hoang mang mà dời ánh mắt, siết chặt nắm tay nhỏ, toàn thân đều run rẩy, không dám nói thêm gì nữa.
Ngay lúc đó, Hoa Hi cũng cảm nhận được một cổ lạnh thấu xương tủy đang đến lại gần mình.
Lúc này là đầu mùa hè, thời tiết đã có chút nóng nực, nhưng một cổ lạnh như băng này, lại lập tức làm cho người nàng như đang rơi vào ngày đông giá rét.
Lạnh đến nổi nàng không kìm được mà rùng mình một cái.
Thật lạnh!
Loại rét lạnh này tấc nhiên không phải vô duyên vô cớ, Hoa Hi nhìn về phía ngọn nguồn của rét lạnh, chỉ thấy một người kỳ lạ đang từ từ đi về phía nàng.
Nói người đó kỳ lạ, là bởi vì dưới trời rất nóng này hắn lại mặc một bộ áo choàng màu đen, toàn thân đều che kín mịt.
Ngoại trừ có thể nhìn thấy dáng vẻ nhân tộc, thì hoàn toàn không nhìn ra được thân hình hay là diện mạo gì cả.
Chỉ cảm thấy người này rất gầy và cũng rất cao, hơi thở trên người này, trừ rét lạnh ra, thì còn là cô độc.
Hắn vừa xuất hiện, người ở khoảng cách gần đó, cũng lập tức im lặng như tờ.
Nhưng.. Không ai dám quay đầu lại nhìn hắn, ai nấy cũng cúi đầu, giống như chỉ cần nhìn hắn một cái, là như phạm phải tội lớn.
Trong ký ức của Mặc Hoa Hi, chưa từng gặp người này.
Có điều hôm nay có đại nhân vật đến giảng bài, có rất nhiều người trước đây chưa từng xuất hiện cũng đều tới, cũng không có gì lạ.
Cho nên Hoa Hi kiên nhẫn với vẻ lãnh ý này, ngồi im lặng, tuy lạnh, nhưng nơi khác cũng không còn chỗ ngồi..
Người mặc áo choàng kia đi tới, đôi mắt ở dưới áo choàng nhìn qua Hoa Hi, dường như có vẻ ngơ ngác.
Đây là.. Vị trí của hắn.. Hắn ngồi khi nãy, nhưng bị lão sư kêu đi.
Không ai muốn đến gần chỗ của hắn, nàng.. Không biết sao?
Cuối cùng người áo choàng cũng không ngồi xuống bên cạnh nàng, mà chọn vị trí trong góc tối kia, không nói lời nào mà ngồi xuống.
Tất cả mọi người xung quanh đều thở một hơi nhẹ nhõm, may là ngồi xa..
Hoa Hi quay đầu lại nhìn hắn, bộ dạng của người kia có vẻ không tốt lắm, lý do những người xung quanh không tới gần hắn, có lẽ là do sợ sự rét lạnh trên người hắn.
Nhưng hắn chọn ngồi xa như vậy, cũng hiểu được một chút, sự rét lạnh của hắn sẽ làm tổn thương người khác.
Nhìn thì giống như cô đơn lạnh lùng, thật ra trái tim của hắn, cũng không lạnh như vậy.
Hoa Hi mỉm cười với hắn, người kia liền nhanh chóng cúi đầu xuống, cũng không nhìn vào mắt nàng.
Đúng là một người kỳ lạ.
Hoa Hi thu lại ánh mắt, tiểu cô nương có thiện ý vừa nãy lặng lẽ khẽ vẫy tay nhắc nhở với nàng, nhìn sang Hoa Hi, mới lấy tay che miệng, tránh ánh mắt của người mặc áo choàng kia, hạ giọng nói:
"Hắn là Sóc Nguyệt Hàn U, trên người hắn có kịch độc, đụng phải chắc chắn sẽ chết!"
Hoa Hi ngơ ra một lúc, sau đó vô cùng nhanh quay đầu lại nhìn người mặc áo choàng đen như mực kia.
Sóc Nguyệt Hàn U hình như vẫn đang nhìn nàng, sau khi thấy nàng nghe lời người khác nói liền vội vàng quay đầu lại nhìn hắn, trong lòng lặng một hồi, ngay sau đó, không có sinh ra tức giận, chỉ là càng cúi đầu sâu hơn.
Có lẽ hắn thật sự không nên xuất hiện.. Đúng là tất cả mọi người đều sợ hắn..
Thế nhưng hắn không biết rằng, Hoa Hi kinh ngạc, không phải vì trên người hắn mang kịch độc làm cho người khác sợ hãi, mà là..
Hắn tên Sóc Nguyệt Hàn U?
Đó là Sóc Nguyệt của gia tộc Sóc Nguyệt?
Bình thường gia tộc Sóc Nguyệt đều có nhiều thế hệ con cháu, nhưng mỗi một thời đại chỉ có một người, tuyệt đối sẽ không có hai người trẻ tuổi mang họ Sóc Nguyệt cùng một lúc!
Vậy thì.. Hắn chính là người thừa kế đời này của gia tộc Sóc Nguyệt?