Thiếu nữ luôn luôn mềm yếu, thấy hắn cũng không dám ngẩng đầu lên, cũng dám nói mấy lời lạnh nhạt này với hắn?
Nhìn vẻ khinh thường trong đáy mắt của nàng, trong lòng Long Càn Ngọc bỗng dưng có loại cảm giác mất mát..
"Vượt qua Thái Tử điện hạ?" Phỉ Thúy 'xì' một tiếng cười ra tới, "Chỉ bằng loại thiên phú này của ngươi?"
Buồn cười chết mất!
Nghe nói tam tiểu thư rơi xuống nước, chỉ sợ não cũng úng nước đi!
Dám nói ra những lời như vậy với đệ nhất thiên tài Thái Tử điện hạ đương thời!
Hoa Hi lười so đo với một nha hoàn, vừa rồi để ý tới nàng ta, đơn giản chỉ vì Phỉ Thúy nói nàng không có giáo dưỡng.
Mắng nàng có thể, nhưng liên lụy tới Độc Cô Phượng, vậy không thể!
Tuy nhiên nhìn thấy bộc dáng của Long Càn Ngọc rõ ràng bị chọc cho tức giận, trong lòng vẫn là rất sảng khoái.
"Các ngươi nói cái gì vui vẻ vậy?" Một người mặc bạch y, thiếu nữ mỹ mạo giống như tiên tử nhẹ nhàng đi vào, giống như lúc này mới nhìn thấy Long Càn Ngọc, nở một nụ cười nhợt nhạt, "Hóa ra Thái Tử điện hạ cũng ở chỗ này." Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
Biểu tình của Long Càn Ngọc rất đạm mạc, chỉ lễ phép gật đầu đáp lại.
Hoa Hi chuyển ánh mắt, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể gặp Mặc Thiên Tuyết, vị tỷ tỷ có mỹ mạo cùng thực lực này, bộ dạng quả thật vĩnh viễn cũng không thay đổi, gương mặt luôn giả vờ thuần khiết ôn nhu.
Thậm chí, lúc trước đoạt hôn ước nên thuộc về Mặc Hoa Hi, giả mạo làm người cứu Long Càn Ngọc, cũng là tư thái ôn nhu thiện lương này.
Đáng thương cho Mặc Hoa Hi lại không nhìn thấy nàng ta ngụy trang, lại còn đem nàng ta trở thành người ngưỡng mộ trong lòng, cảm thấy nàng ta là thiên tiên chuyển thế, mọi động tác đều tràn ngập trí tuệ cùng nội hàm.
Mặc kệ Mặc Thiên Tuyết lạnh nhạt với nàng như thế nào, nàng cũng có thể giả vờ vô tri không thấy mà đi theo nàng ta, bắt chước nàng ta.
Từ cách mặc quần áo tới trang điểm, đến thần thái cùng cử chỉ, từng chút từng chút, nhớ tới mức làm người ta cũng có chút chán ghét.
"Đại tiểu thư ngài đã tới, mới vừa nãy tam tiểu thư còn ở chỗ này xuất khẩu cuồng ngôn đâu! Chẳng những bất kính với đại thiếu gia, còn nói muốn vượt qua Thái Tử điện hạ!" Phỉ Thúy vừa nhìn thấy Mặc Thiên Tuyết thì liền giống như vừa được tiêm máu gà, kích động mà cáo trạng.
Đôi mắt đen nhánh của Long Càn Ngọc hơi động, nhìn thoáng qua Hoa Hi, thiếu nữ kia cũng không có nhìn hắn, chỉ là nở nụ cười lạnh nhạt với Mặc Thiên Tuyết. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
Giống như chuyện vừa rồi không hề xảy ra.
"Hóa ra tam muội cũng ở đây." Mặc Thiên Tuyết có vài phần kinh ngạc, thiếu chút liền không nhận ra, Mặc Hoa Hi hôm nay, cùng trước kia khác biệt quá lớn.
Sao lại có cảm giác, xinh đẹp như vậy? Nhất định là bởi vì buổi tối nên xuất hiện ảo giác đi, Mặc Hoa Hi trước nay đều không thể thu hút ánh mắt như vậy.
Nhưng mà, nàng ta là Mặc Thiên Tuyết ôn nhu thiện lương, làm sao có thể tức giận?
"Phỉ Thúy, tam muội làm sao có thể nói loại lời này? Ngươi cũng đừng có nói bậy, nếu như đại phu nhân nghe được, chắc chắn sẽ không tha cho ngươi."
Nhẹ nhàng gán cho Độc Cô Phượng cái danh tàn nhẫn, còn bày ra bộ mặt có lòng tốt nhắc nhở.
Phỉ Thúy không để bụng mà bĩu môi, đại phu nhân mỗi ngày đều ăn chay niệm phật? Ai sẽ sợ?
Trong lòng Hoa Hi cười lạnh một tiếng, cười lạnh nói: "Nương của ta đã sớm không quản việc này, nhưng đại tỷ tỷ đau lòng cho ta, nói cho La di nương, làm cho ngươi nếm thử mười tám khổ hình!" Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
La di nương là mẫu thân của Mặc Thiên Tuyết, bên ngoài cũng là một bộ dáng thánh mẫu, nhưng ai biết, tâm địa nữ nhân kia cũng không thua khổ hình địa lao!
Sắc mặt Mặc Thiên Tuyết biến đổi, xem bộ dáng Hoa Hi đầy nghiêm túc, biết nàng nói vẫn luôn không lựa lời, không đầu không đuôi, lập tức nói: "Hi nhi, ngươi nói bậy gì đó? Chuyện này là Phỉ Thúy lắm mồm, ngươi không cần bịa chuyện hù dọa nàng."
Dứt lời, còn cười ôn nhu, khóe mắt liếc tới Thái Tử mặt vô biểu tình đứng bên cạnh.