Mặc Vân Tường tức giận đến mức mũi cũng lệch qua một bên, trong lòng oán hận vạn lần, thế mà lưng quá đau nhức, kêu rên cũng không thành tiếng, chỉ có thể thầm hận!
Trong lòng của hắn vẫn không sao hiểu được, tại sao thuật cưỡi ngựa mà hắn luôn tự hào trước giờ, lại đột nhiên xảy ra vấn đề này? Làm trò cười lớn như vậy cho thiên hạ!
Nếu hắn biết mình bị muội muội vẫn luôn xem thường trước kia hãm hại, có lẽ sẽ tức chết?
Hoa Hi cười nhạt lắc đầu, "Ngu ngốc."
Vừa dứt lời, bỗng nhiên vang lên tiếng 'tí tách', có thứ gì đó ẩm ướt và nóng trên cổ nàng.
Trong lòng Hoa Hi khẽ động, chợt ngẩng đầu lên, chỉ thấy nhánh cây trên đầu, có một mảnh góc áo màu xanh trắng rủ xuống, từ góc áo nhìn lên, có cả một người đang nằm ngủ ngáy ở trên nhánh cây!
Mặt của người đó áp sát vào nhánh cây, miệng mở to trong rất khôi hài, rồi nước dãi cứ thế từng giọt, từng giọt..
Nước dãi..
Hoa Hi buồn nôn liền nhanh chóng lau đi nước dính trên cổ, tên này, lại nhã nước bọt lên cổ nàng!
Nàng có thể chịu ngâm mình trong nước bùn hôi thối của mưa rừng nhiệt đới một ngày, cũng có thể nhịn không tắm ba đến năm ngày khi cố gắng truy bắt mục tiêu.
Nhưng thứ nước dãi này..
Dường như Hoa Hi nghe thấy tiếng dây thần kinh trên trán mình đứt ra từng đoạn một.
Phựt! Phựt! Thật trong trẻo!
"Này! Tiểu tử thối!" Hoa Hi hét một tiếng, đầu ngón tay bắn ra một viên ngọc, trúng vào nhánh cây.
Lung lay một hồi, tên tiểu tử kia trong lúc ngủ mơ màng không kịp chuẩn bị, còn chưa kịp la một tiếng đã từ phía trên rớt xuống, té như tư thế chó đớp cứt.
"Ay!"
Đôi mắt lờ mờ mở ra, tiểu tử kia quả nhiên lại có một vẻ ngoài xinh đẹp.
Đúng vậy! Là xinh đẹp!
Đôi mắt to tròn xen lẫn chút sắc tím nhạt, long lanh giống như một viên đá bảo thạch, làn da mịn màng có lẽ không thua kém đồ sứ quý báu, bờ môi ửng hồng giống như hoa anh đào tháng ba, nhìn qua gần như là có mùi thơm trong trẻo đập vào mặt.
Dáng người không cao, vẻ ngoài chắc khoảng mười bốn mười lăm tuổi, y phục màu xanh trắng mặc trên người tuy đơn giản, nhưng chất liệu được dùng lại rất cao cấp, có vẻ xuất thân không tầm thường.
Có thể im lặng không một tiếng động ngủ trên đỉnh đầu của Hoa Hi mà không bị nàng phát hiện ra, cũng đủ biết tu vi của người này rất lợi hại.
Trong thành Già Lam, có thể làm được chuyện này, hơn nữa tuổi lại nhỏ cũng không thấy mấy người, trong trí nhớ của nàng, ngoại trừ Thái Tử Long Càn Ngọc và quận chúa Bình Thành, có lẽ chỉ có vị kia là người thừa kế của gia tộc Sóc Nguyệt chưa bao giờ lộ diện.
Chẳng lẽ là hắn?
Địa vị kia đúng là không nhỏ, gia tộc Sóc Nguyệt là một trong tám đại gia tộc Thượng Cổ, quả là một viên ngọc chưa được mài dũa.
Lúc này, thiếu niên kia mới lầm bầm, chậm rãi đứng lên, với vẻ mặt buồn ngủ không hiểu chuyện gì xảy ra, còn có.. Đau quá!
"Ai, ai?" Hắn trợn tròn mắt mịt mù nhìn quanh bốn phía, sau khi nhìn qua một vòng mới nhìn thẳng vào Hoa Hi, lớn tiếng hô: "Là ngươi!"
"Là ta thì sao?" Hoa Hi trừng mắt nhìn hắn, đừng tưởng ngươi có đôi mắt to thì ta sẽ sợ ngươi!
"Bản tôn đang ngủ ngon, sao ngươi lại chọc ghẹo ta?" Thiếu niên tức giận đến khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ lên, tươi mát như một quả táo.
"Bổn cô nương đang hóng mát dưới gốc cây, thì nước dãi của ngươi rớt xuống người ta!" Hoa Hi cũng không chịu yếu thế.
"Ngươi thật to gan.. Cái gì chứ? Ta chảy nước dãi?" Thiếu niên vội vàng lấy tay sờ lung tung, quả nhiên sờ đến bàn tay liền dính đầy nước dãi, khuôn mặt lập tức đỏ hơn, "Ta, ta, ngươi, ngươi.."
"Ta cái gì mà ta? Nói tiếng người đi!"
Thiếu niên sững sờ, trừng to hai mắt, quan sát Hoa Hi từ trên xuống dưới.