• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Khâm Sinh tỏ vẻ kinh ngạc, Du Dã lại bày ra vẻ mặt thản nhiên. Lúc này hết đèn đỏ, đèn xanh sáng lên, xe ở đằng sau bấm còi inh ỏi, bim bim thúc giục. Quý Khâm Sinh xoay đầu lại, lái xe đi, không khí trong xe, so với ban nãy còn bết bát hơn.

Quý Khâm Sinh đột nhiên nói ra một cái tên người, hỏi Du Dã có biết hay không. Du Dã ngẩn ra, cậu quả thật biết cái tên này. Quý Khâm Sinh phát hiện ra nét dị dạng trên mặt cậu, ẩn ý sâu xa mà hỏi: "Hắn là ai?"

Lục Văn, người này Du Dã đương nhiên biết. Mà điều khiến cậu bất ngờ chính là, Quý Khâm Sinh sẽ hỏi cậu như vậy. Cậu cũng không biết nên dùng biểu cảm gì để trả lời, vì vậy bày ra vẻ mặt vi diệu nói: "Hắn là nam chính trong một cuốn tiểu thuyết của tôi, sao thế, anh còn xem tác phẩm tôi viết?"

Quý Khâm Sinh giẫm lên phanh xe một cái, Du Dã ôm con chó, xém tí nữa bị đụng đầu. Qua cơn kinh hãi, cậu nổi giận: "Anh rốt cuộc đang phát điên cái gì vậy?!"

Du Dã an ủi con chó kêu ư ử trong lồng ngực, vừa nóng nảy vừa cáu giận, nào biết sắc mặt của Quý Khâm Sinh còn kém hơn cả cậu, thậm chí là đầy vẻ khó thể tin được mà nhìn cậu. Quý Khâm Sinh thở ra một hơi thật dài, rơi vào trầm tư, hạ thấp giọng nói xin lỗi, sau đó đưa cậu tới dưới lầu của căn hộ.

Đêm nay Quý Khâm Sinh quá thất thố, tâm tình của Du Dã không thể tính là tốt, chỉ cứng nhắc nói cảm ơn, liền muốn xuống xe. Nào ngờ Quý Khâm Sinh giữ cậu lại, đưa cây dù duy nhất ở trong xe cho Du Dã.

Du Dã liếc nhìn khoảng cách từ xe ô tô đến cửa lớn, chẳng hề tính là xa, cậu muốn từ chối, nhưng chiếc dù đã bị cương quyết nhét vào trong tay cậu. Du Dã liếc nhìn con chó, vẫn là nhận lấy chiếc dù.

Sau khi lên lầu, cậu nhìn xuống từ cửa sổ sát đất, xe của Quý Khâm Sinh vẫn đậu ở dưới lầu, mở đèn xe sáng trưng. Sau lưng cậu là đại chiến của Kẹo Sữa và con chó trắng, Kẹo Sữa rượt con chó trắng nhỏ chạy loạn khắp phòng.

Du Dã châm một điếu thuốc, ngậm vào, chống cửa sổ nhìn xuống dưới lầu. Cậu đang nghĩ, Quý Khâm Sinh chờ ở chỗ này làm cái gì, lẽ nào muốn đi lên đây? Quý Khâm Sinh vì sao lại như vậy, Du Dã nghĩ không thông. Cơn xúc động lúc đó qua đi, lại dần dần trở nên nhẹ dạ.

Nghĩ đến cây dù này, Du Dã lấy di động ra, muốn gọi một cú điện thoại cho Quý Khâm Sinh. Vừa mới tìm đến số điện thoại của Quý Khâm Sinh, lại phát hiện chiếc xe dưới lầu chuyển động, lái đi rồi.

Du Dã nhất thời cảm thấy, điếu thuốc trong miệng cũng mất đi mùi vị. Cậu lấy xuống dập tắt, đi tới thư phòng, ở trên bản thảo đại cương của tiểu thuyết mới, gõ lạch cạch. Thêm vào một vị hôn thê cho nam chính, thiết lập vừa mới thêm vào, đã khiến cho cậu buồn bực vô cùng, viết viết xóa xóa, tốt nhất là thuận theo con tim mình, xóa thiết lập vị hôn thê đi rồi, tâm tình mới tốt lên.

Cậu lấy ra ấn phẩm của mình ở trên giá sách, chính là cuốn tiểu thuyết có nam chính tên là Lục Văn. Truyện kể về một bác sĩ đi ra nước ngoài giải sầu, lúc dừng chân ở lại một thị trấn nhỏ, gặp một người phụ nữ thần bí. Người phụ nữ kia phong tình vạn chủng*, làm cho Lục Văn mê mệt đến chết đi sống lại.

*phong tình vạn chủng (风情万种): đủ loại phong tình, vô cùng quyến rũ.

Mà rất nhanh sau đó, Lục Văn lại phát hiện, mấy vụ án giết người ở trong thị trấn này, đều có liên quan đến người phụ nữ. Gút mắc tình cảm giữa Lục Văn và người phụ nữ vô cùng ly kỳ lôi cuốn, sau khi cuốn sách được xuất bản thậm chí còn có người nhận xét, người phụ nữ là nhân vật nữ tính mà Du Dã xây dựng được thành công nhất.

Còn có người nói, tác giả hẳn là đang yêu rồi, đem sự say mê của Lục Văn đối với người phụ nữ, phác hoạ đến phi thường sâu sắc giữa những hàng chữ. Du Dã lật qua lật lại cuốn sách, xem lướt qua từng trang một, nội dung cốt truyện, cậu chỉ nhớ được đại khái.

Cậu cũng không phải là loại người sẽ xem lại nội dung tiểu thuyết của chính mình, hiện giờ thử xem lại một lần nữa, lại cảm thấy khá là mới mẻ độc đáo, rất có cảm giác. Du Dã thầm nghĩ, chính mình lúc đó đã viết ra cuốn tiểu thuyết này như thế nào.

Môi cậu nhoẻn cười, theo bản năng bắt đầu hồi ức, rất mau, ấn đường của cậu khẽ nhăn lại một chút, nhớ lại những chuyện không quá tốt, lòng sinh phản cảm, không muốn tiếp tục hồi ức lại.

Ở thời điểm sau khi viết xong quyển sách này, cậu bị vướng vào một vụ tai nạn xe cộ trong một ngày mưa gió, rất nghiêm trọng, tai nạn xe cộ tổn thương đặc biệt nghiêm trọng đến não bộ của cậu, may là thời gian sau khôi phục rất nhanh, trong quá trình khôi phục, một ít di chứng do tai nạn xe cộ gây ra, đều đã được xoa dịu một cách có hiệu quả.

Trình Sở lúc đó còn từng đến bệnh viện thăm cậu, khóc đến long trời lở đất, hỏi cậu có còn nhớ được y hay không. Du Dã xem Trình Sở diễn sâu, thấy buồn cười, bèn nói, không nhớ rõ, cậu là ai.

Trình Sở gào áu một tiếng, rên ư ử, sau đó lau nước mắt, cầm tay cậu, thâm tình thắm thiết nói: "Em là người yêu của anh."

Du Dã không khách khí chút nào kí đầu Trình Sở một cái, phản bác: "Xàm hả mày, tao độc thân, không có người yêu."

Trình Sở sờ sờ đầu, giả vờ cả giận nói: "Mày lại gạt tao!"

Du Dã cười đến mức vết thương cũng đau nhức, mãi một lúc sau mới đè nén được cơn đau xuống, hạ thấp giọng nói: "Tao nhớ được hết mọi chuyện, bớt lòe tao, mày là cái đồ bạn xấu."

=========================================================

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK