Cho đến khi xuất quan, chính Quý Khâm Sinh vướng vào một mớ bòng bong chuyện hư hỏng, bị đưa ra nước ngoài. Cậu nghe chuyện đó xong, cũng không có cảm xúc gì cả. Làm thế nào lại hỏi ra một câu tựa như oán phụ thế kia, cứ như thể cậu đã yêu hắn thật nhiều năm rồi.
Du Dã trố mắt há mồm, tuột tay làm rơi cái thìa vào trong bát, một ít nước canh bắn vào mắt Du Dã. Du Dã kêu lên một tiếng, tay sờ soạng lung tung muốn lấy giấy. Canh rất nóng, còn rắc một ít tiêu nhằm làm ấm dạ dày, lọt vào mắt cay xót đến đòi mạng.
Động tác nôn nóng của cậu hất đổ bát đựng canh trước mặt xuống đất, chiếc bát vỡ nát, nước canh bắn tung toé, Du Dã không chỉ bị cay mắt, bên đùi phải còn bị dội một mảng lớn, nóng rát.
Canh có thể uống vào miệng, cho nên cũng không nóng đến quá mức. Chỉ là canh này nấu kiểu vừa thổi vừa ăn, vương vãi lung tung trên một diện tích cơ thể lớn như vậy, vừa bẩn vừa dính nhớp, so với nóng còn khó chịu hơn.
Quý Khâm Sinh cũng không ngờ tới một câu nói này của mình, có thể dẫn đến phản ứng lớn đến thế. Hắn rút một tờ giấy ăn, ấn vào mắt Du Dã, rồi lại dìu người lên, hướng vào phòng tắm, cho cậu xả nước chỗ bị bỏng.
Du Dã không tình nguyện mà vặn vẹo, cố gắng đoạt lấy tờ khăn giấy, muốn tự mình làm. Tất cả động tác của cậu, ngay lúc Quý Khâm Sinh hạ thấp giọng, uy nghiêm thốt ra một câu "đừng nhúc nhích", nhất mực đình chỉ trong tĩnh lặng.
Cậu ngoan ngoãn để người dẫn tới phòng tắm, áo choàng ngủ đang mặc bị lột đi. Quý Khâm Sinh giặt một chiếc khăn lông, lau mắt cho cậu. Lúc Du Dã có thể mở mắt ra một lần nữa, câu đầu tiên nói ấy vậy mà lại là: "Không thể nào!"
Tầm mắt của cậu còn có chút mơ hồ, nhìn xuống, Quý Khâm Sinh đang nửa ngồi xổm ở trước mặt cậu, kiểm tra bắp đùi của cậu, nghe cậu nói, giương mắt lên, trả lời: "Cái gì không thể nào?"
Hình ảnh này thực sự có hơi kích thích, hiện tại cậu đang không mặc gì, khuôn mặt đẹp đẽ kia của Quý Khâm Sinh chỉ cách hạ bộ của cậu một khoảng rất ngắn. Cậu tỉnh táo lại, có chút lảng tránh mà nghiêng người đi: "Cám ơn anh, để tôi tự xử lý là được rồi."
Đáng tiếc Quý Khâm Sinh cũng không buồn để ý tới cậu, vẫn cứ dội lên đùi cậu thêm một lượt nước lạnh, lại ra ngoài dặn dò người hầu, đem ra áo choàng ngủ hoàn toàn mới và thuốc chữa bỏng đến. Du Dã tự nhận mình da dày thịt béo, chỉ là bị canh nóng đổ lên một chút, không đến nỗi phải bôi thuốc.
Cậu đổi áo ngủ xong, được Quý Khâm Sinh đỡ người đi ra ngoài, ngồi ở trên ghế. Quý Khâm Sinh vặn mở bình thuốc, bóp ra một lớp mỏng dính trên đầu ngón tay, duỗi tay tới toan vén áo quần của Du Dã lên.
Du Dã lúng túng ngăn cản bàn tay của hắn: "Thật sự không cần mà, tôi không bị bỏng." Quý Khâm Sinh khẽ nhăn mày, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Du Dã: "Nghe lời." Du Dã đã rất lâu rồi chưa nghe thấy người nào nói chuyện với mình như vậy, trách sao còn cảm thấy quái dị.
Cậu thật sự buông lỏng tay ra, vẫn để yên cho Quý Khâm Sinh bôi thuốc. Thủ pháp bôi thuốc cho người khác của Quý Khâm Sinh rất tốt, cực kỳ dịu dàng, thuốc cũng rất hữu dụng, không bao lâu sau, cảm giác bỏng rát trên đùi Du Dã đã dịu bớt đi không ít.
Du Dã hắng giọng, lặp lại: "Tôi không thể nào uống say rồi lại hỏi anh như vậy." Vừa nghe cậu nói như thế, Quý Khâm Sinh nhướng mày, giọng điệu qua loa nói: "Được rồi."
Du Dã nghĩ, cậu làm sao có khả năng thầm mến Quý Khâm Sinh, cậu cũng không phải bị điện. Quý Khâm Sinh không phải là đối tượng yêu đương chân chính, mà là một tay chơi lão làng, biết bao nhiêu người đã vì hắn mà tan nát cõi lòng, thanh danh lớn như vậy, cậu tuyệt đối không thể nào thầm mến hắn.
Đó chính là không thể, cậu khẳng định chắc chắn.
Quý Khâm Sinh gật đầu, nói lời giống như động viên: "Coi như em chưa từng nói đi vậy." Du Dã nghe thấy thế, không quá hài lòng nói: "Cái gì mà coi như tôi chưa từng nói, tôi vốn dĩ chưa từng nói, còn nữa, tại sao anh lại bịa chuyện như vậy gạt tôi?"
Quý Khâm Sinh bị cậu hỏi như vậy thì nở nụ cười, còn bất giác đưa lưỡi liếm khóe miệng, hỏi ngược lại: "Vì sao tôi lại muốn gạt em?"
Du Dã nói lời ẩn ý sâu xa: "Tôi biết thế nào được." Chẳng lẽ là Quý Khâm Sinh có chút ý tứ đối với cậu, bằng không, bịa đặt loại chuyện mê sảng này lừa gạt cậu làm gì, người nhớ mãi không quên, là chính Quý Khâm Sinh mới đúng đi.
Cậu càng lúc càng cảm thấy phán đoán của mình chuẩn xác, đối với người thích mình, Du Dã cũng không tiện hùng hổ doạ người, truy hỏi cho ra nhẽ. Cậu rút chân của mình từ trong tay Quý Khâm Sinh ra: "Dù sao chăng nữa, anh coi như cũng đã chăm sóc tôi một đêm, tối hôm qua anh đùa giỡn, tôi sẽ làm như chưa từng có việc gì phát sinh."
Quý Khâm Sinh thu hồi bình thuốc, tỏ vẻ không để ý lắm: "Vậy sao, cảm ơn nhé."
Từ khi trong lòng Du Dã dấy lên hoài nghi, càng lúc càng chắc mẩm khả năng là Quý Khâm Sinh thầm mến chính mình, cho nên ngay cả nhất cử nhất động, đều vô cùng khả nghi.
Lúc này Quý Khâm Sinh đi tới, ôm lấy cậu, nhu tình dạt dào mà hôn một cái lên mặt cậu, Du Dã không hề né tránh, "Hôm nay là ngày thứ nhất của chúng ta, em muốn đi đâu?" Quý Khâm Sinh nói.
=======================================