Cậu rất muốn gặp Quý Khâm Sinh, ngay lập tức, ngay bây giờ. Văn Diên gật đầu ra vẻ thấu hiểu: "Không sao."
Trình Sở nhìn Văn Diên, lại nhìn bạn thân của mình, cuối cùng vẫn là quyết định rời đi cùng Du Dã. Y đuổi theo sau lưng Du Dã đang bước nhanh về phía trước, đề ra câu hỏi mấu chốt: "Bạn trai của mày không phải đang đi công tác ở nơi khác sao, mày đi đâu mà tìm hắn?"
Câu hỏi của Trình Sở làm cho đầu óc của Du Dã thoáng chốc run lên, tỉnh táo lại. Cậu thậm chí còn không biết Quý Khâm Sinh rốt cuộc đã đi đâu, Du Dã lấy di động ra gọi điện, lại phát hiện đối phương đã tắt máy.
Du Dã cầm di động, gửi tin nhắn WeChat cho Quý Khâm Sinh, Quý Khâm Sinh trả lời tin nhắn của cậu rất nhanh chóng.
Điện thoại tắt máy, WeChat lại có thể trả lời, rõ ràng chỉ là đi nơi khác, tại sao lại tắt máy?
Du Dã hỏi Quý Khâm Sinh: "Anh đang đi công tác ở đâu?"
Quý Khâm Sinh: "Có chuyện gì hả, tôi vẫn đang họp, chốc nữa sẽ gọi cho em."
Du Dã: "Em muốn gặp anh, khi nào thì anh về."
Quý Khâm Sinh: "Mấy ngày nữa thôi, chờ tôi."
Trình Sở nhìn bạn thân của mình cầm điện thoại di động, sắc mặt tồi tệ, không nhịn được hỏi: "Sao vậy mày?"
Hai hàng lông mày của Du Dã nhíu chặt lại: "Hắn đang nói dối tao."
Trình Sở: "Hả?"
Du Dã cất điện thoại vào trong túi: "Hắn không chịu nói cho tao biết hắn đang ở đâu, tao nghi là hắn không có đi công tác."
Du Dã kể hết mọi chuyện cho Trình Sở nghe, từ tiếng chuông cửa trong lúc cậu và Quý Khâm Sinh gọi video, còn có cuộc cãi vã giữa hai người trước khi hắn đi, cho đến việc có thể liên hệ qua WeChat, nhưng lại không thể liên hệ qua số điện thoại di động.
Trình Sở trợn mắt há mồm mà nghe, buột miệng nói: "Hắn sẽ không ngoại tình đấy chứ?" Người của khách sạn tìm đến lúc nửa đêm, đi công tác sau một trận cãi vã, số điện thoại không có cách nào liên lạc được đồng nghĩa với việc đã đổi sang số khác, nghe kiểu gì cũng cảm thấy kỳ quặc.
Quý Khâm Sinh là loại người như vậy sao? Trong lúc nhất thời, Trình Sở lại không có cách nào dám chắc, ban nãy y vừa thấy được video cầu hôn, nhưng đó cũng đã là chuyện của hai năm trước.
Nghĩ đến gút mắc giữa Du Dã và người nọ trong khoảng thời gian trước đây, chẳng lẽ là đã có sự thay lòng đổi dạ nào đó rồi chăng?
Suy đoán của y làm cho sắc mặt của Du Dã sầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo như được ngâm trong nước đá quất thẳng vào người y. Trình Sở giơ hai tay lên che chở chính mình: "Tao nói bừa, mày đừng đánh tao, Quý Khâm Sinh không thể nào đâu, hắn thích mày như vậy mà."
Du Dã nhướng mày, dùng một loại ngữ điệu hết sức thong dong và thiếu ăn đòn: "Chắc tao cần mày nói."
Trình Sở: "..." Y nghiến răng: "Vậy mày cảm thấy hắn đang nói dối mày chuyện gì?"
Du Dã nhìn chằm chằm vào điện thoại: "Hắn nói hắn đi công tác, là đang nói dối tao."
Trình Sở thực sự là không hiểu nổi, cơ mà cặp đôi nhà người ta có sự hiểu ngầm riêng, trong lòng Du Dã hẳn là đã nắm chắc.
Trên thực tế, trong lòng Du Dã chẳng hề nắm chắc, trực giác mách bảo cậu rằng Quý Khâm Sinh đang làm một việc mà cậu không biết, mà cụ thể ra sao cậu cũng không rõ ràng, nhưng tuyệt đối không thể nào là ngoại tình như Trình Sở nói được.
Về điểm này, cậu vẫn có một sự tự tin mù quáng.
Nếu Quý Khâm Sinh không chịu nói với cậu, vậy cậu chỉ có thể tự mình đi tìm hiểu. Du Dã bắt taxi đến công ty của Quý Khâm Sinh, nhân viên lễ tân vẫn còn nhớ mặt cậu, bởi vậy cậu đã đến được phòng làm việc của Quý Khâm Sinh một cách vô cùng thuận lợi.
Quý Khâm Sinh không có ở đây, thư ký của hắn thì có. Du Dã vẫn mang theo một đống đồ ăn như lần trước, phân phát cho toàn bộ nhân viên trong văn phòng, sau đó mới khách khí bưng một tách cà phê đưa đến trước mặt người thư ký: "A Khâm nhờ tôi đưa đồ ăn vặt cho các anh."
Thư ký nâng kính mắt: "Vất vả cho cậu rồi, cậu Du."
Du Dã cười lắc đầu: "Lần này anh ấy đi, các anh mới là những người vất vả."
Thư ký vội nói: "Sao mà thế được ạ, sếp Quý hiếm khi xin nghỉ phép mà vẫn còn lo nghĩ cho công ty, xin sếp Quý yên tâm, chúng tôi sẽ làm việc chăm chỉ."
Mặt Du Dã không hề đổi sắc: "Đúng là khổ cực cho các anh."
Sau khi đã xác nhận rằng Quý Khâm Sinh quả nhiên không đi công tác, cậu liên lạc với bạn bè của Quý Khâm Sinh, lần trước lúc Quý Khâm Sinh dẫn cậu đi gặp bạn của hắn, cậu đều lưu lại phương thức liên lạc.
Hứa Hoa và Tôn Đường cũng không biết Quý Khâm Sinh đang ở đâu, đương nhiên cũng có thể là biết, nhưng không muốn nói cho cậu biết. Mà điện thoại của Phó Minh Khang, càng là dứt khoát không gọi được.
Du Dã ra khỏi công ty của Quý Khâm Sinh, đón xe đi thẳng tới bệnh viện.
Phó Uyển ở quầy lễ tân nhìn thấy cậu, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vội kiểm tra trên máy vi tính một phen: "Anh Du, hôm nay vẫn chưa đến lịch hẹn của anh đâu ạ."
Du Dã duỗi tay đặt lên quầy, dùng tay đỡ cằm, nhìn Phó Uyển cười, cười mãi cho đến khi Phó Uyển mặt đỏ bừng tim nhảy loạn, ánh mắt ngẩn ngơ, cậu mới trầm giọng nói: "Hôm nay tôi đến đây không phải là để tìm bác sĩ, là để tìm cô."
Cậu vừa nói xong, Lạc Bảo liền đánh rơi khay thuốc ở trong tay xuống đất, nhất thời không cầm chắc. Động tĩnh này quá lớn, Phó Uyển xấu hổ lườm Lạc Bảo một cái, sau đó lại đỏ mặt quay về phía Du Dã: "Anh Du, anh đừng ghẹo em, em biết anh là bạn trai của anh Quý."
Du Dã rút tay về, đứng thẳng, thu lại vẻ ngoài ngả ngớn, nghiêm túc nói: "Không ghẹo nữa, xin hỏi cô có biết Phó Minh Khang không?"
Phó Uyển gật đầu: "Anh ấy là anh trai của em, có chuyện gì vậy ạ?"
Du Dã: "Tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện, cho phép tôi gặp anh của cô."
Phó Uyển không ngờ thế mà lại là một yêu cầu như vậy, cô nói với vẻ khó xử: "Em vẫn đang trong ca trực, hay là em cho anh số của anh ấy nhé?"
Du Dã sờ cằm: "Hay là bây giờ cô gọi cho anh ấy luôn được không?"
Phó Uyển có phần muốn từ chối, Lạc Bảo lên tiếng phụ họa ở bên cạnh: "Được mà, bây giờ cũng không có bệnh nhân, bà cứ giúp anh Du đi."
Phó Uyển chỉ đành phải lấy điện thoại di động ra, bấm số của Phó Minh Khang. Quả đúng như dự đoán, cuộc gọi kết nối được, khác hẳn so với tình huống khi Du Dã gọi cho gã, Phó Minh Khang là cố ý không bắt điện thoại của cậu.
Phó Uyển nói vào điện thoại: "Anh hai, bây giờ anh đang ở đâu?"
Phó Minh Khang: "Đang ở chỗ làm chứ đâu, sao vậy?"
Phó Uyển lẳng lặng nhìn Du Dã, Du Dã chìa tay ra, ý bảo đối phương đưa điện thoại cho cậu.
Du Dã nhận lấy điện thoại: "Tôi là Du Dã, rất xin lỗi vì đã liên hệ thông qua em gái của anh, tôi muốn hỏi xem anh có biết Quý Khâm Sinh hiện giờ đang ở đâu không?"
Phó Minh Khang: "..."
Du Dã: "Anh hẳn là có biết, nếu không thì cũng sẽ chẳng có lý do gì mà không bắt điện thoại của tôi."
Phó Minh Khang im bặt một hồi lâu, cuối cùng thở dài: "Ra ngoài gặp mặt nói chuyện đi."
Du Dã và gã hẹn nhau ở một quán cà phê, quán cà phê là một nơi thích hợp để trò chuyện, có thể tâm sự dài lâu cũng có thể gặp mặt ngắn ngủi.
Phó Minh Khang trước khi gặp mặt cậu, cũng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, gã vốn không muốn đến gặp Du Dã, nhưng những việc mà Quý Khâm Sinh đang làm thực sự khiến cho gã chẳng thể yên lòng.
Lúc gã đến tiệm cà phê, Du Dã đã đến từ sớm, vẫy tay về phía gã ngay khi gã vừa bước vào cửa, tỏ ý chào hỏi.
Phó Minh Khang vừa đi tới, liền nghe thấy Du Dã nói: "Thực sự rất ngại, tôi cũng là chẳng còn cách nào khác mới tìm đến cô Phó."
Lời này khiến cho Phó Minh Khang, người đã cố ý không nghe điện thoại, tức khắc có chút lúng túng: "Không sao."
Nhân viên phục vụ bưng hai tách cà phê đi tới, Du Dã đã gọi sẵn cho gã. Phó Minh Khang vừa đặt mông ngồi xuống, Du Dã liền nói thẳng thừng: "Quý Khâm Sinh có phải là đã ra nước ngoài?"
Phó Minh Khang rùng hết cả mình, nhưng gã cũng không có ý định giả ngu, dù sao gã cũng đã hẹn người ra để gặp mặt, vốn dĩ chính là muốn nói cho rõ ràng.
Gã nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt, đúng là vừa ưu tú lại vừa anh tuấn, phong độ thanh thoát, vẻ ngoài điển trai, nếu không thì Quý Khâm Sinh sao mà cứ đâm đầu vào, rồi chẳng có cách nào thoát ra được như vậy.
Phó Minh Khang nhấp một ngụm cà phê, vừa định mở miệng, lại cảm giác được bàn tay bưng tách cà phê của Du Dã đang khẽ run rẩy, cà phê trong tách gợn sóng không ngừng, người này còn lâu mới có được sự bình tĩnh như vẻ bề ngoài của cậu.
Dường như để ý thấy gã đang nhìn chằm chằm vào tay của mình, Du Dã đặt tách cà phê xuống, khoanh tay lên, ngón tay trỏ có chút loạn thần kinh mà trượt trên áo, Phó Minh Khang nghe cậu nói: "Quý Khâm Sinh... có phải là đã đi Pháp."
Phó Minh Khang nhíu mày: "Cậu ta nói cho cậu biết?" Lời này vừa thốt ra, gã liền cảm thấy mình ngớ ngẩn, nếu như Quý Khâm Sinh chịu nói, Du Dã cũng sẽ không tìm đến gã.
Nếu như Quý Khâm Sinh chưa nói gì, vậy thì Du Dã quả thật là đủ thông minh, đã gần đoán ra được.
Du Dã tìm gã, cũng không phải là muốn hỏi gã, mà chỉ là muốn xác nhận với gã thôi.
Quả đúng như dự đoán, gã nghe thấy Du Dã nói với giọng khàn khàn: "Hắn... chắc không phải là đi điều tra chuyện năm đó đâu hả?"
Phó Minh Khang xoa xoa huyệt thái dương: "Đâu chỉ có vậy, hắn đi tìm bọn người hồi đó bắt cóc cậu."
Động tác bấu cánh tay của Du Dã ngừng lại, không lâu sau, Phó Minh Khang nhìn thấy vết máu hiện ra trên tay áo trắng của cậu. Gã vội vàng rút khăn giấy ra: "Cánh tay cậu chảy máu rồi kìa."
Du Dã lại hoàn toàn không cảm giác được, cả người cậu đều run lên vì tức: "Hắn điên rồi sao!"