• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Uyển nhìn bảng ký tên, hôm nay lẽ ra là ngày đặt lịch hẹn trước của vị bệnh nhân họ Du, nhưng đã đến giờ rồi mà người vẫn chưa xuất hiện.

Cô bé có chút lo lắng mà lấy di động ra, một lần nữa kiểm tra lại thời gian, sau đó đứng dậy gõ cửa phòng chẩn trị.

Giọng của bác sĩ Lâm vọng ra từ bên trong: "Mời vào."

Phó Uyển đẩy cửa: "Bác sĩ, hôm nay chắc là anh Du không tới đâu ạ?"

Bác sĩ Lâm liếc nhìn đồng hồ, đủng đỉnh nói: "Con đi gọi điện thoại cho cậu Du, sau đó mang cho bác một tách cà phê vào đây."

Phó Uyển gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Cô đi đun nước pha cà phê cho bác sĩ Lâm trước, lúc mang tách cà phê về, mới phát hiện ở đằng trước quầy lễ tân đã có một người đàn ông mặc áo len sáng màu đang đứng, chiếc cổ thon dài lộ ra khỏi chiếc áo len, tuy rằng bị mái tóc hơi dài che khuất đi một chút, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được trên cổ cậu có một vết cắn trông mà phát hoảng.

Chỗ kia bị cắn rất sâu, đã chuyển từ màu đỏ sang màu tím, cho thấy người cắn cậu đã ra tay tàn nhẫn, lúc ấy chắc hẳn là rất đau.

Người đàn ông đang đăng ký với y tá ở quầy lễ tân, quay đầu sang để lộ ra góc mặt nghiêng, Phó Uyển mới nhận ra thế mà lại là Du Dã đến muộn.

Cô bé bưng tách cà phê đi tới: "Anh Du, anh đã đến rồi ạ."

Du Dã nghe vậy nghiêng mặt sang, mỉm cười với cô bé: "Xin chào, cô Phó."

Phó Uyển ngay lập tức cảm nhận được những chỗ đổi thay ở Du Dã, tuy rằng Du Dã trước đây cũng hay cười với bọn họ, nhưng vẫn là có sự khác biệt.

Nên nói như thế nào nhỉ, giống như là cả người đều sống động hẳn lên, tựa như có hạt giống của sự sống rơi vào người cậu, nảy mầm, nở hoa.

Phó Uyển cũng cười đáp lại, nắm chặt tay thành quả đấm ở trước ngực, khẽ giật một cái: "Cố lên!"

Cô dẫn người vào văn phòng, lúc ra ngoài, cô bạn trực lễ tân kéo cô lại, nói: "Bà có cảm thấy anh Du khang khác ở chỗ nào không." 

Phó Uyển lật xem bảng danh sách khách ghé thăm, ký xác nhận ở bên cạnh: "Khác ở chỗ nào."

Người bạn nắm lấy ống tay áo của cô đung đưa: "Tui cảm thấy anh ấy nhất định là đang thích ai đó trong phòng khám của tụi mình."  

Phó Uyển kinh ngạc nói: "Bà nghĩ nhiều quá rồi đó"

Người bạn đảo mắt trắng dã: "Chắc chắn không phải đâu, bà có để ý không, hôm nay cả người anh ấy đều phát sáng, ngoại trừ cố ý ăn mặc dễ nhìn, đến gần còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa, bà coi hồi trước anh ấy tới đây có bao giờ như vậy chưa, toàn là râu ria lún phún, ăn mặc thì xám xìn xịt."

Phó Uyển nghe cô bạn miêu tả, vội vã kêu dừng: "Khoan đã, bà đừng có suy nghĩ lung tung, người ta có người yêu rồi đó."

Người bạn không tin: "Sao lại thế được, có người yêu thì sao không thấy đi cùng anh ấy đến khám bệnh, đáng lẽ ra..."

Người bạn như là đã quên mất mình đang định nói gì, miệng há rõ to, mắt không hề chớp, lom lom nhìn cửa ra vào, tựa như hồn đã lìa khỏi xác.

Phó Uyển hiểu rõ người bạn này của mình, mắc bệnh nhan khống* giai đoạn cuối, đã hết thuốc chữa. Nhìn vẻ mặt này là biết ngay, chắc chắn là lại bị một bệnh nhân nào đó mê hoặc rồi.

*nhan khống: u mê nhan sắc, cuồng mặt đẹp, dịch ra không xuôi lắm nên tôi để:>

Cô bé quay đầu lại, biểu cảm trong nháy mắt cũng trở nên giống y hệt như cô bạn, Phó Uyển nhìn người mặc áo len cổ lọ màu đen đứng ở cửa, trên khuỷu tay có vắt một chiếc áo khoác. Ánh mắt của người kia thoáng lướt qua gian phòng khám này, cuối cùng dừng lại ở trên người Phó Uyển.

Phó Uyển tim đập dồn dập mà nghĩ, cho dù cô đã xem qua ảnh chụp người bạn này của anh trai cô không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng bị vẻ đẹp trai hút hồn này làm cho không thở nổi. Người bạn ở bên cạnh cô đã túm chặt cánh tay của cô, lòng bàn tay còn đang đổ mồ hôi, cô nghe thấy người bạn đột nhiên thốt ra một câu: "Chào mừng quý khách!"

Phó Uyển suýt nữa thì tức chết với cô bạn của mình mất thôi, chào mừng quý khách cái gì chứ, làm như chỗ của các cô là cửa hàng tiện lợi không bằng, đây chính là phòng khám tâm lý trị liệu.

Rất hiển nhiên, người bạn của cô cũng chợt ngộ ra vấn đề, không khỏi "a" một tiếng thật dài, có chút đáng tiếc, là đáng tiếc sao trông đẹp trai như vậy, mà lại mắc bệnh về tâm lý.

Người kia bước tới, nói với Phó Uyển: "Xin chào, xin hỏi các cô là Du Dã đã đi vào rồi sao?"

Phó Uyển ngơ ngơ gật đầu, người đàn ông đặt áo khoác lên quầy lễ tân: "Có thể làm phiền cô mang áo khoác vào cho em ấy được không?"

Phó Uyển lắc đầu: "Thành thật xin lỗi anh, anh Quý, trong lúc bác sĩ Lâm chẩn trị cho bệnh nhân tụi em không thể đi vào quấy rầy."

Quý Khâm Sinh nghe thấy cô tỏ vẻ quen biết mình, bèn nhìn đăm đăm vào cô một lát: "Em là em gái của Phó Minh Khang?"

Bọn họ chỉ gặp nhau có một lần, Phó Uyển cũng không ngờ Quý Khâm Sinh thế mà lại nhận ra được cô, lập tức đỏ mặt nói: "Vâng ạ, không ngờ anh vẫn còn nhớ em. Anh Quý, chi bằng anh ngồi bên đó chờ một chút? Hoặc là đi làm việc khác trước đi ạ? Buổi chẩn trị yêu cầu hai tiếng đồng hồ."

Quý Khâm Sinh trông về phía phòng chẩn trị: "Không sao, tôi cứ chờ ở bên đó là được." 

Hắn đi tới khu vực chờ, ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.

Phó Uyển vốn đang định liên hệ với anh trai của mình, báo một tiếng là Quý Khâm Sinh đã đến rồi, người bạn lại túm chặt lấy tay cô, nhỏ giọng nói: "Thế là thế nào, ông anh siêu cấp đẹp trai này là ai! Sao bà quen được ảnh! Bà không trung thực, không nói cho tui gì hết!"

Phó Uyển tức giận rút tay của mình ra: "Tui cũng chỉ mới gặp một lần, cũng không tính là quen biết, bà đừng nổi máu mê trai, người ta có đối tượng rồi!"

Người bạn cực kỳ thất vọng, bèn tự an ủi mình: "Cũng phải thôi, một người đàn ông đẹp như vậy, nhất định là bị cưa đổ từ lâu rồi."

Phó Uyển không lên tiếng, cô nghĩ thầm, lẽ nào chỉ đơn giản là bị cưa đổ thôi sao, đối tượng "cầm cưa" còn đang tiếp nhận trị liệu ở bên trong kia kìa.

Người bạn lại nói: "Tui vẫn nên chờ anh Du khỏi bệnh đi vậy, biết đâu tui cũng có cơ hội thì sao."

Phó Uyển tiếp tục nghĩ thầm, bà không có cơ hội đâu, người ở bên trong cũng có đối tượng, chính là cái vị ở ngay trước mặt mà bà đang mê như điếu đổ này đấy.

Sóng gió nho nhỏ ở bên ngoài Du Dã không biết, cậu đang ngồi ở trước mặt bác sĩ Lâm. Ngay cả Phó Uyển cũng có thể nhìn ra sự thay đổi của cậu, bác sĩ Lâm càng là có thể nhận thấy được một cách rõ ràng, bác mỉm cười từ sâu trong đáy lòng, bởi vì mỗi một bệnh nhân có thể có chuyển biến tốt đẹp, bác đều phấn khởi.

Bác sĩ Lâm nói: "Đã có chuyện vui gì đó à? Giấc ngủ thế nào, khẩu vị thì sao?"

Du Dã lần này không bóp bóng giảm stress, bởi vì bác sĩ Lâm không đưa cho cậu: "Giấc ngủ bình thường, vẫn hay bị giật mình tỉnh dậy. Khẩu vị tạm ổn, dạo gần đây ba bữa cũng tương đối đều đặn."

Bị người kè kè giám sát mà đút cho ăn, còn thi thoảng ép các loại trái cây thành nước bắt cậu uống, Du Dã cảm thấy trong suốt quãng đời hai mươi sáu năm qua của cậu, chưa có một lúc nào khỏe mạnh hơn lúc này.

Bác sĩ Lâm vừa nghe cậu nói, vừa ghi chép vào cuốn sổ: "Cậu vẫn chưa nói, phải chăng là đã xảy ra chuyện gì?"

Du Dã thay đổi tư thế, không được tự nhiên cho lắm, cậu đan hai tay vào nhau, tựa như không biết có nên nói hay không. 

Bác sĩ Lâm nhìn ra cậu có chút đề phòng, cũng không ép buộc: "Cậu biết đấy, mọi ý kiến của tôi đều là để giúp đỡ cậu, mà với tình hình của cậu, tôi cũng chỉ có thể hiểu biết được từ những thông tin mà cậu cung cấp, đoạn đường này tôi cần phải đi cùng cậu rất lâu, chúng ta là bạn đồng hành, cậu có bất cứ chuyện gì cũng có thể nói với tôi."

Du Dã cúi gằm mặt, đôi môi khẽ động đậy, muốn nói lại thôi.

Cậu vừa cúi đầu, bác sĩ Lâm liền nhìn thấy dấu vết trên cổ cậu, lông mày của bác khẽ giật một cái, ánh mắt tức thì trở nên nghiêm túc hơn: "Cậu Du, tôi nhớ là tôi có đề nghị với cậu, mối quan hệ nhân tế càng đơn giản càng có lợi hơn đối với trạng thái của cậu bây giờ. "

Bác vẫn luôn đề nghị rằng Du Dã của hiện tại không thích hợp để đi những nơi như là quán bar, bác đã từng tìm hiểu qua, trước đây Du Dã đã từng có một thời gian dài đi quán bar để tìm kiếm sự kích thích phục vụ cho việc sáng tác. Mà thực chất đây đã là dấu hiệu sinh bệnh, chỉ là bản thân Du Dã còn chưa biết.

Cho nên các đề nghị mà bác đưa ra là, không được tiếp tục dễ dàng phát sinh quan hệ với người khác, không được đụng vào chất cồn nữa, không được để cho bản thân rơi vào trạng thái mất khả năng tự kiểm soát.  

Du Dã nhận ra được ánh mắt của bác, vội vã giơ tay che kín cổ, hai gò má dần dần ửng hồng lên.

Cậu lắc đầu: "Không phải đâu, tôi không có làm cái đấy..."

Bác sĩ Lâm dùng từ ngữ thẳng thừng: "Gần đây cậu có sinh hoạt tình dục sao?" Thuốc chống trầm cảm sẽ khiến ham muốn tình dục của con người suy giảm, nếu Du Dã có sinh hoạt tình dục, vậy chứng tỏ cậu đã không nghe lời căn dặn của bác sĩ mà ngừng thuốc, tình huống như vậy là rắc rối nhất.

Bệnh nhân còn chẳng muốn tự cứu chính mình, thì bác sĩ làm sao mà cứu cậu được. Bác sĩ Lâm vốn cho rằng Du Dã là người mong muốn chính mình khỏi bệnh nhất, không ngờ...

Du Dã dường như đã sáng tỏ bác sĩ Lâm hiểu nhầm cái gì, cậu vội vàng nói: "Tôi không có, cái này không phải là do làm tình để lại."

Giọng cậu ngập ngừng, có chút lúng túng nói: "Cãi nhau, tụi tôi là cãi nhau, anh ấy nổi giận... cắn tôi một phát."

========================================================================

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK