Chủ cửa hàng bảo hôm nay là ngày lễ tình nhân, hoa hồng đóng hộp đang bán chạy cực kỳ, hỏi cậu có muốn mua một hộp không, chỉ có 288 mà thôi. Du Dã lấy điện thoại di động ra thanh toán không một chút đắn đo, cậu đã quên mất hôm nay là ngày lễ tình nhân, chẳng trách sao người đi lại trên đường nhiều như vậy.
Chỉ có mỗi hoa hồng thôi thì có vẻ như chưa đủ ý nghĩa, cậu lại rẽ vào một cửa hàng trang sức, cố ý chọn một sợi dây chuyền. Cậu có chút muốn thử xem sợi dây chuyền này có thể thay thế sợi trên cổ của Quý Khâm Sinh được hay không.
Nhỡ đâu không thể thay thế được, vậy thì...... Du Dã cũng chẳng biết làm thế nào, nếu thực sự đuổi Quý Khâm Sinh đi, thì cậu lại không nỡ, tương đối không nỡ.
Cậu rất thích Quý Khâm Sinh, người này ngoại hình rất đẹp, đối xử với cậu cũng rất tốt, còn đáng yêu như vậy, cậu làm sao có thể cam lòng buông ra.
Du Dã cầm hộp đựng hoa, phát âm nhạc, vui sướng hân hoan mà về đến nhà. Cậu liếc nhìn thời gian, mau chóng tất bật vào việc. Sô-cô-la thấy cậu lòng vòng đi tới đi lui, cũng phe phẩy cái đuôi đi theo sau lưng cậu. Cậu trải một tấm khăn lót bàn màu trắng tuyết lên bàn, bày biện ngọn nến một cách tinh tế.
Lúc Quý Khâm Sinh đến, cậu mới trút đồ ăn ra khỏi nồi. Nghe tiếng chuông cửa reo vang, Du Dã gấp rút cởi bỏ tạp dề, phi vào nhà tắm để chỉnh lại đầu tóc, còn xịt nước hoa hai lượt, lúc này mới mở cửa cho Quý Khâm Sinh.
Quý Khâm Sinh ở ngoài cửa xách theo một lẵng hoa, đưa tới trước mặt Du Dã: "Lễ tình nhân hạnh phúc."
Du Dã tức khắc thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, cậu quay đầu lại liếc nhìn mặt bàn mà mình đã tận tâm bài trí, trong lòng vẫn lo âu không biết liệu có hơi thái quá rồi chăng. Tuy rằng cậu rất thích Quý Khâm Sinh, nhưng cậu còn chưa biết ý tứ của Quý Khâm Sinh đối với cậu.
Vào một ngày lễ nhạy cảm như thế này, cậu lại chuẩn bị một màn kỳ công như vậy, cậu rất lo lắng Quý Khâm Sinh sẽ không tiếp nhận, vậy thì sẽ rất lúng túng.
Nhưng khi thấy được lẵng hoa trước mặt này, còn có một câu "lễ tình nhân hạnh phúc" của Quý Khâm Sinh, cậu rốt cuộc cũng có thể thả con tim về lại trong lồng ngực.
Cậu cầm chiếc hộp đựng hoa giấu ở sau lưng, đưa đến trước mặt hắn: "Thật vừa khéo."
Cậu mở nắp hộp đựng hoa, những bông hoa hồng rực rỡ long lanh đang nở rộ đầy sức sống, Du Dã nhón một bông lên, một đoạn lời thoại bỗng dưng xuất hiện ở trong đầu cậu, cậu bèn thuận miệng nói ra luôn: "Vốn chỉ là mua thôi, nghĩ rằng nhỡ đâu buổi tối có thể gặp mặt, thì sẽ tặng cho anh."
Vừa nói ra, chính cậu cũng cảm thấy không khớp, tối nay vốn là có thể gặp được Quý Khâm Sinh, câu này dùng không đúng ngữ cảnh rồi.
Quý Khâm Sinh vào cửa ôm lấy cậu, hắn xoa đầu Du Dã: "Tôi rất thích, cảm ơn em."
Hắn đặt lẵng hoa của mình sang một bên, nâng chiếc hộp đựng hoa kia lên, trong hộp đựng hoa không chỉ có hoa hồng, còn có một chiếc hộp bằng nhung tơ. Quý Khâm Sinh mở chiếc hộp bằng nhung tơ đó ra, trông thấy đồ vật ở bên trong, hơi lấy làm kinh ngạc mà trợn tròn mắt.
Du Dã theo dõi biểu cảm của hắn, liếm đôi môi khô nứt, căng thẳng vô cùng.
Quý Khâm Sinh lấy từ bên trong ra một sợi dây chuyền, trên sợi dây chuyền có xâu một cặp nhẫn, rất giống với sợi trên cổ của Quý Khâm Sinh, nhưng lại không y đúc đến như vậy.
Du Dã cũng sợ Quý Khâm Sinh nóng giận, dừng trò chơi với cậu ở đây. Thế nhưng không phá thì không thể xây, cậu thực sự rất để bụng việc trên người Quý Khâm Sinh có dấu tích của người khác, cậu muốn thay thế nó, để Quý Khâm Sinh hoàn toàn thuộc về mình.
Nếu không đủ khả năng để làm được việc đó, vậy chi bằng đừng nên ở bên nhau, kết thúc sớm một chút, tốt hơn cho cả đôi bên.
Cậu nhìn Quý Khâm Sinh, nhân lúc mình còn chưa đổi ý, cấp tốc nói ra thành lời: "Tuy rằng hình như anh chưa từng nói có muốn hẹn hò với tôi hay không, anh cũng nói chỉ là trao cho tôi một tháng."
"Thật lòng mà nói, tôi cũng không biết hai chúng ta là mối quan hệ gì, thế nhưng Quý Khâm Sinh, tôi không muốn coi chuyện giữa chúng ta, như một trò chơi có thể sẽ kết thúc chỉ sau một tháng, anh có muốn cân nhắc, chính thức thành một đôi với tôi không."
Trái tim của cậu đập rất gấp gáp, va đụng trong lồng ngực đến ngứa ran. Không phải là không có thấp thỏm, không phải là không có bất an, nhưng cậu chính là thích hắn đấy, biết làm sao được bây giờ. Cậu cũng rất thắc mắc tại sao, rõ ràng là tiếp xúc với Quý Khâm Sinh cũng chưa được bao lâu, cậu đã phải lòng người ta một cách vội vàng như vậy. Có lẽ là bởi vì, thực ra cậu vẫn luôn để ý tới người này.
Trước đây cậu còn có thể tự lừa dối bản thân rằng cậu không thích, cậu chỉ là để lấy tư liệu, nhưng nếu quả thật là như vậy, thì cậu sẽ không đố kị, sẽ không ghen tuông, cũng sẽ không động tâm, yêu thích như thế này.
Thời gian đợi chờ dài lâu quá đỗi, lần đầu tiên tỏ tình với người khác, cậu rất là thấp thỏm và bất an.
Cậu đưa mắt dõi theo những ngón tay thon đẹp của Quý Khâm Sinh, hắn lấy sợi dây chuyền ra, nắm chặt nó vào lòng bàn tay.
Cậu nghe thấy Quý Khâm Sinh nói: "A Dã, em thật là giảo hoạt."
Du Dã hoang mang mà ngước mắt lên, cậu trông thấy Quý Khâm Sinh đang nhìn cậu, với nét mặt dịu dàng, ánh mắt đong đầy yêu thương: "Đáng lẽ phải là tôi thổ lộ với em trước, tôi đã tính sẵn hết cả rồi, tôi muốn có một ngày lễ tình nhân hạnh phúc bên em, em có muốn hẹn hò với tôi không? Bởi vì trong lòng tôi có em, sau này cũng vậy."
Du Dã đứng hình mất một lúc lâu: "Khoan đã, anh muốn hẹn hò với tôi??"
Quý Khâm Sinh gật đầu, đung đưa sợi dây chuyền: "Giúp tôi đeo lên đi." Hắn đưa một Du Dã đang hết sức choáng váng vào đến phòng khách, để người nọ ngồi xuống.
Du Dã ngây người, hiển nhiên là vẫn chưa hoàn hồn. Cậu cố ý mua một sợi dây chuyền như thế, muốn thay thế vị trí của người kia ở trong lòng của Quý Khâm Sinh một cách ngang nhiên và trắng trợn như vậy, ấy thế mà Quý Khâm Sinh lại đáp ứng mong muốn của cậu rồi???
Người bạn thích cũng thích bạn, có xác suất là bao nhiêu.
Du Dã ngồi trên ghế sô pha, vẫn có chút ngây dại.
Quý Khâm Sinh mỉm cười, hắn tháo sợi dây chuyền ở trên cổ xuống, kéo mặt dây chuyền từ trong áo ra ngoài. Hắn muốn tháo bỏ sợi dây chuyền cũ này, thay bằng cái mới.
Mặt dây chuyền từng khiến cho Du Dã phiền lòng lộ ra bên ngoài, hai chiếc nhẫn xinh đẹp đụng vào nhau, được giữ gìn tương đối cẩn thận, thân nhẫn bóng loáng, vừa nhìn là biết thường xuyên được người chạm vào, cũng được bảo dưỡng một cách tỉ mỉ.
Quý Khâm Sinh tháo cả sợi dây chuyền và đôi nhẫn kia xuống, thả vào lòng bàn tay của Du Dã.
Du Dã nhìn chòng chọc vào sợi dây chuyền: "Trông quen mắt ghê, tôi nhớ là mình cũng từng có một cái."
Quý Khâm Sinh nói với hàm ý sâu xa: "Trùng hợp vậy ư? Sợi dây chuyền đó với em mà nói, chắc cũng là một vật quan trọng lắm nhỉ."
Du Dã vội xua tay: "Chẳng quan trọng lắm đâu, tôi mua nó bằng khoản tiền nhuận bút đầu tiên kiếm được, vốn định dùng để đi lòe bịp mấy cô em gái......"
Du Dã đột nhiên ngậm miệng, cậu cảm thấy kể câu chuyện đùa này với Quý Khâm Sinh thì có vẻ như không thích hợp cho lắm.
Quả nhiên, nét mặt của Quý Khâm Sinh thay đổi, hắn nắm sợi dây chuyền kia, nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt sắc lạnh.
Du Dã nở nụ cười lúng túng: "Ấy, còn anh thì sao, cái này của anh thì là ai tặng cho anh thế, chắc không thể nào là đồ anh tự mua đâu nhỉ."
Quý Khâm Sinh: "Là được người khác tặng, có điều... Tôi vốn tưởng là một vật rất quan trọng."
Ở nửa câu sau, giọng nói của Quý Khâm Sinh bị đè xuống cực thấp, gần như khiến cho Du Dã không nghe được rõ ràng.
Du Dã ngơ ngác mà hỏi một câu: "Anh vừa nói gì vậy?"
Quý Khâm Sinh giương mắt, chẳng nói lời nào, chỉ lẳng lặng đưa một trong hai chiếc nhẫn cho Du Dã, bảo cậu đeo vào. Du Dã cầm chiếc nhẫn rõ ràng là đã có người sử dụng qua, cho dù đã tự nhủ rằng phải nhẫn nhịn, chớ nên làm hỏng bầu không khí, nhịn mãi một hồi lâu, cậu vẫn cứ là tức giận.
Cậu trả chiếc nhẫn lại cho Quý Khâm Sinh: "Tôi không cần."
Quý Khâm Sinh nhìn chiếc nhẫn rồi lại nhìn cậu, thở dài rầu rĩ, vươn tay ra nhận lại: "Không cần thì thôi vậy, chung quy vẫn là thứ em không cần."
Trong lòng Du Dã không quá thoải mái, cậu giơ tay nâng chiếc nhẫn lên cao, tránh khỏi tay của Quý Khâm Sinh.
Du Dã nghiêm túc nói: "Tôi không phải là không cần chiếc nhẫn anh đưa, mà là không cần anh đưa cho tôi một chiếc nhẫn người khác đã từng đeo rồi."
Du Dã: "Quý Khâm Sinh, tôi là một người rất nghiêm túc, tôi đã nói là muốn thành một đôi với anh, đó chính là thành đôi một cách toàn tâm toàn ý."
Du Dã: "Tôi không quan tâm chủ nhân của chiếc nhẫn này rốt cuộc là ai, anh yêu hắn nhiều đến mức nào, nhưng nếu như bây giờ anh đã đáp lại tình cảm của tôi, tôi hy vọng rằng tất cả những thứ đó đều có thể chính thức trở thành quá khứ của anh. Anh có thể không tặng nhẫn mới cho tôi, để đấy tôi tặng, không sao cả. Thế nhưng trong lòng anh, nhất định phải dọn ra chỗ trống. Nếu như là chia thành hai nửa, tôi không cần."
Quý Khâm Sinh cầm chiếc nhẫn kia, nghe một tràng bộc bạch của cậu, ấy thế mà lại để lộ ra một nụ cười: "Được, đều là của em, tôi là của em trọn vẹn."
Mặt của Du Dã có chút nóng ran vì xấu hổ, cậu lúng túng mà ho khan một tiếng, lại nói: "Ai cũng bảo anh rất biết cách cưa cẩm, có thể khiến cho biết bao nhiêu người ở trong vòng si mê đến chết đi sống lại, sao có thể phạm phải một sai lầm cấp thấp như vậy được, chắc bọn họ đều chỉ là thích gương mặt của anh thôi."
Quý Khâm Sinh kéo tay cậu qua, trên mỗi một đầu ngón tay đều hôn một cái: "Ừ, cho nên hiện tại chỉ có em chịu cần tôi."
Du Dã tự nhiên mà nói tiếp: "Anh ngoan ngoãn, tôi thương anh."
Đêm đó, Quý Khâm Sinh ngủ lại ở nhà cậu, còn báo tin cho người hầu trong nhà mình, đưa hết đồ dùng vệ sinh cá nhân cùng với âu phục cà vạt để mặc đi làm qua đây.
Du Dã ngồi ở trong ghế sô pha vuốt mèo, nhìn Quý Khâm Sinh gọi điện thoại. Chờ người nọ bỏ điện thoại xuống, cậu nói: "Chẳng mấy khi được một buổi tối ngày lễ, chúng ta có nên ra ngoài đi dạo một chút không nhỉ."
Quý Khâm Sinh gật đầu đồng ý, Du Dã bèn đi thay quần áo, sửa soạn xong, cậu đi ra, phát hiện Quý Khâm Sinh đang mân mê mặt dây chuyền trên cổ trong lúc vô thức, là cái mà cậu tặng, Quý Khâm Sinh cầm lấy mặt dây chuyền ngắm rồi lai ngắm, khóe miệng có nét cười. Thấy người vừa ý, trong lòng cậu cũng vui vẻ.
Càng vui hơn nữa chính là, cậu vốn cho rằng đây là một bãi mìn, không thể tùy tiện bước vào, vậy nên cũng mang theo tâm lý thăm dò hết sức dè dặt và cẩn thận. Tuyệt đối không ngờ tới, Quý Khâm Sinh chẳng những không nổi giận, còn phối hợp mà đổi sang sợi dây chuyền của cậu.
Giờ đây Du Dã có một loại cảm giác sau một hồi lặn lội đường xa, cận kề trăm cay nghìn đắng, cuối cùng cũng chiếm được đỉnh núi. Đỉnh núi Quý hiện tại đang bị cắm ngọn cờ của cậu, cậu bành trướng vô cùng, hận không thể bố cáo cho cả thiên hạ đều biết, cậu chủ nhà họ Quý bây giờ đã thuộc về cậu.
Cơ mà nghĩ kỹ lại thì, hình như cũng chẳng "trăm cay nghìn đắng" cho lắm, cậu chủ Quý gần như là đâm đầu vào lồng ngực của cậu, có cản cũng không cản nổi, hầy! Chỉ trách sức quyến rũ của mình quá mạnh thôi.
Du Dã mải mê suy nghĩ lung tung, trên mặt treo một nụ cười ngốc nghếch, Quý Khâm Sinh ngồi ở trên ghế sô pha chơi với Sô-cô-la, bị con cún liếm ướt rượt cả bàn tay, giương mắt lên thấy Du Dã si ngốc nhìn hắn, còn thi thoảng cười một tiếng, cũng cảm thấy buồn cười.
Hắn đứng dậy đi tới trước mặt Du Dã, nhéo hai má của cậu: "Cười ngốc nghếch cái gì, hoàn hồn, đi thôi."
Lễ tình nhân tháng Hai, trên đường còn rất lạnh. Du Dã nhìn sương trắng phả ra từ trong miệng, đột nhiên có chút hiểu được tại sao, lại có nhiều cặp đôi yêu nhau muốn ăn mừng ngày lễ tình nhân như vậy. Ngày lễ này đúng thật là rất ngọt ngào, cũng hết sức thích hợp để lan tỏa yêu thương.
Từng cặp đôi đi dạo trên phố, cậu và Quý Khâm Sinh tay dắt tay, bước trên đường cái, tình tứ vô cùng. Quý Khâm Sinh trước khi ra cửa, bị Du Dã mặc thêm một lớp đồ, quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ. Gương mặt gieo rắc tai ương kia bị che chắn kín mít, không cho phép người lộ ra nửa phần.
Du Dã cứ như là cất giấu một món bảo bối quý giá, rất có ý thức về nguy cơ, chỉ sợ không cẩn thận bị người khác cướp đi mất. Cậu thoải mái hồn nhiên mà duỗi tay, muốn dắt Quý Khâm Sinh đi. Nhưng thực sự đi đến chỗ đông người, cậu liền buông tay ra. Bản thân cậu thì thấy vẫn ổn, dù sao nơi này cũng chẳng có ai quen biết cậu, cậu cũng không quen biết ai.
Nhưng cậu sợ Quý Khâm Sinh cảm thấy lúng túng, hai người đàn ông trưởng thành nắm tay nhau trong ngày lễ tình nhân, rốt cuộc là mối quan hệ gì, nhìn một cái là biết ngay.
Ai dè tay cậu vừa mới buông ra, tay của Quý Khâm Sinh liền đuổi tới, không những muốn dắt cậu, còn muốn đan mười ngón.
Du Dã kéo khăn quàng cổ che ở trên mặt xuống một chút, lộ ra mắt mũi, cậu biết rõ mà còn hỏi: "Anh làm gì đấy."
Quý Khâm Sinh: "Muốn dắt em."
Du Dã lộ ra vẻ mặt như là hết-cách-với-Quý-Khâm Sinh-rồi-đành-phải-dung-túng-ảnh-thôi, vừa định nói "anh dắt đi", ngoài miệng lại muốn trêu Quý Khâm Sinh, bèn hỏi: "Muốn dắt tôi để làm gì."
Cậu vốn cho rằng có thể chờ đến vài ba câu đường mật, không ngờ thần sắc của Quý Khâm Sinh lại chẳng hề thoải mái một chút nào, mà là nghiêm túc lại pha một chút khổ sở, nói: "Sợ đánh mất em một lần nữa."
Du Dã ngẩn ra, còn chưa mở miệng, âm nhạc của sân khấu lớn bên cạnh trung tâm thương mại đột nhiên vang lên, âm lượng rất lớn, như sấm nổ.
Trung tâm thương mại tổ chức hoạt động mừng ngày lễ tình nhân, MC nữ mặc quần áo phong phanh trong tiết trời lạnh giá đang nói chuyện, rất là liều mạng.
Sự chú ý của Du Dã bị hấp dẫn đi, cũng đã quên hỏi Quý Khâm Sinh, cái gì gọi là "đánh mất một lần nữa".
==============================================================
Chú thích:
- trong chương này, chỗ tôi dịch là "hẹn hò" thực chất là "在一起" hay "ở bên nhau". Tuy cảm thấy cụm từ này lãng mạn hơn "hẹn hò", nhưng khi ghép vào "跟你在一起" (ở bên nhau với anh/cùng anh) thì nghe rất sượng, do đó vẫn chọn để là "hẹn hò/thành một đôi/yêu nhau", đôi khi sẽ để là "ở bên nhau" khi nó đứng một mình.
- ---------------