Có gì khác biệt? Ngoài giới tính ra, điểm nào của A Khâm cũng khác với nhà ngươi hết!
Cậu tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, ngón tay run rẩy, mãi một lúc lâu sau mới gửi lời nhắn qua. Cậu biết số lạ này là ai gây rối, hôm qua vừa mới gặp mặt, lại lắm mồm hỏi cậu có đổi số điện thoại hay không, ngoài Từ Dục ra, còn có thể là ai.
Bên trong lửa giận còn chứa đựng nỗi kinh hoảng, cậu hiểu Từ Dục, nếu không có sự chắc chắn, y sẽ không bao giờ dám đến quấy rầy cậu như vậy. Cậu nên tin tưởng Quý Khâm Sinh, lời của Từ Dục, không đáng tin.
Trong nỗi giằng co và thấp thỏm, cậu chờ được hồi âm của Từ Dục.
Từ Dục không tiếp tục nói nhảm nữa, y gửi một vài bức ảnh qua, nhất kích tất sát (một đòn chết ngay), chứng cứ chất chồng như núi, quẳng chân tướng đến trước mặt cậu.
Mỗi một bức ảnh kia, cũng là ở lễ đường, còn chính thức hơn so với màn trao đổi nhẫn của cậu và Quý Khâm Sinh lúc trước.
Rất nhiều người đều đang vỗ tay, hoa tươi, bóng bay, trẻ con tung hoa. Quý Khâm Sinh mặc âu phục sáng màu, cụp mắt xuống đẩy một chiếc nhẫn vào ngón tay giữa của một người con gái.
Tin nhắn của Từ Dục đến ngay sau đó: "Lễ đính hôn của nhà họ Quý và nhà họ Dương là một sự kiện lớn, hắn có một vị hôn thê mà, A Dã, sao anh cứ mãi khù khờ như vậy hả."
Như ngọn lửa thiêu đốt con tim, con dao cắt vào da thịt, ngàn kiểu đau đớn, vạn kiểu giày vò, mỗi lần nhìn bức ảnh lâu thêm một chút, đều là thống khổ. Nhưng cậu lại mặc kệ mà cố chấp nhìn chòng chọc vào bức ảnh kia, nhiều lần muốn tìm ra những dấu vết nào là giả.
Cậu run tay, nhập một câu "tôi không tin cậu" vào khung chat, sai rồi lại xóa, xóa rồi lại sai, cho đến khi những giọt nước mắt lăn xuống đập vào màn hình, mới kinh ngạc nhận ra mình đang khóc. Cậu bỏ điện thoại di động xuống, hoàn toàn không có cách nào tiếp tục nhắn tin trả lời.
Giống hệt như Từ Dục đã nói, Du Dã, sao anh cứ mãi khù khờ như vậy. Phải đấy, cậu thật khờ, cho nên có thể đã bị lừa gạt lần thứ nhất, còn có thể bị lừa gạt lần thứ hai, mãi mà chẳng học được bài học nào cả, vẫn tưởng rằng có thể thiên trường địa cửu, trọn một kiếp người.
Trọn một kiếp người cái đéo gì!
Cậu nhìn đi nhìn lại những bức ảnh kia, nhìn chăm chú, nhìn chiếc nhẫn xinh đẹp, nhìn vị hôn thê xinh đẹp, nhìn nụ cười mỉm chi bên môi của Quý Khâm Sinh. Đăng đối giai nhân, vốn nên là như vậy, thế thì cậu là gì đây, hắn coi cậu là gì?
Cậu nhớ lại tâm trạng của mình lúc trước, khi biết Từ Dục phản bội. Có lẽ là nổi điên giận dữ, còn có thương tâm. Nhưng sự phản bội của Quý Khâm Sinh, mang đến cho cậu, chỉ toàn là đau đớn, nỗi đau phủ kín đất trời, đau đến nỗi trước mắt cậu hóa thành một màu đen, đầu lưỡi đắng nghét, trái tim cũng sắp cuộn tròn thành một cục.
Điện thoại di động lại kêu "đinh" một tiếng, là một đoạn video.
Từ Dục có tham dự buổi lễ đính hôn kia, vợ của y và Dương tiểu thư có quen biết, bữa tiệc cưới là sự kết hợp của hai nhà Quý - Dương, cho dù chỉ là lễ đính hôn, cũng đầy đủ long trọng.
Y sợ Du Dã không tin, cất công xin được video về, gửi qua. Vợ của y ngồi ở trên ghế, nhìn Từ Dục lộ ra nụ cười, nhìn y kích động đến nỗi dán mắt chằm chặp vào di động, chỉ mong nhận được phản hồi của Du Dã.
Không trả lời cũng không sao, tin nhắn hiển thị đã đọc, những gì y muốn để cho Du Dã biết, đối phương đã biết cả rồi.
Du Dã run rẩy bấm vào đoạn video kia, ảnh chụp có thể chỉnh sửa, video cũng có thể làm giả. Cậu tự dối gạt mình như thế, nhưng Từ Dục lấy đâu ra bản lĩnh để làm giả, y rõ ràng là đến hôm qua mới biết người yêu của cậu là ai.
Trong video rất ồn ào náo động, có một người lớn tuổi đang nói chuyện của Quý Khâm Sinh, nói rằng hãy chăm sóc cho con gái của bác thật tốt, giao cho con. Cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc, đã từng tỉ tê những lời yêu thương ở bên tai cậu hàng ngàn vạn lần, vang lên, hắn nói vâng, con sẽ chăm sóc cho Dương Du thật tốt.
Không phải là kết hôn, nhưng lại giống như kết hôn. Trong tiếng nhạc du dương, những người trẻ tuổi hô to "hôn một cái". Du Dã ở bên ngoài video nắm chặt khư khư chiếc điện thoại, làm một chuyện phí công vô ích: "Đừng hôn..."
Không khí như là bị rút đi ở một khắc đó, hoặc cũng có thể chỉ là cậu không tài nào thở nổi mà thôi. Cậu thấy Quý Khâm Sinh nghiêng đầu, cúi đầu, dành hết tất cả sự dịu dàng, cho người ở trước mặt hắn.
Vị hôn thê của hắn.
Hắn có một vị hôn thê.
Hắn đã lừa cậu, Quý Khâm Sinh, đã lừa cậu.
Du Dã siết chặt chiếc điện thoại, chạy lên trên lầu, cậu đi chân trần, chân không cẩn thận đá phải bậc cầu thang, đau nhức nhối, móng chân của cậu bị nứt, có máu rỉ ra, Du Dã lại cứ như là không cảm giác được, cậu cà nhắc mà xông vào căn phòng của Quý Khâm Sinh.
Cậu lôi vali của Quý Khâm Sinh ra, lật tung lên tìm kiếm, cậu cũng không biết là cậu đang tìm thứ gì, có lẽ là một chiếc nhẫn đính hôn, hay cũng có thể là món đồ nào đó khác.
Cho đến lúc tỉnh táo lại, căn phòng đã bị cậu xáo trộn tứ tung. Hôm nay Quý Khâm Sinh ra ngoài, không ở nhà. Hắn có bạn học đến thăm, lúc rời đi Du Dã còn chưa tỉnh dậy.
Quý Khâm Sinh vốn dĩ muốn đưa cậu đi cùng, ai ngờ cậu lại bị tai nạn xe cộ, bèn bắt cậu ở nhà nghỉ ngơi.
Bây giờ nghĩ lại, nếu như ở trước mặt bạn học của Quý Khâm Sinh, cậu nhận được tin nhắn như vậy, chưa biết chừng sẽ làm ầm ĩ lên thành cái giống gì.
Có lẽ cậu nên chờ Quý Khâm Sinh trở về, bọn họ bình tĩnh nói chuyện với nhau, mọi người đều là người trưởng thành rồi, không thể làm ầm ĩ đến mức quá khó coi.
Du Dã cảm thấy mọi thứ trước mắt mình đều nhòe đi, cậu đang không ngừng rơi lệ, cậu ngã vào chiếc giường đầy quần áo của Quý Khâm Sinh, cuộn tròn người lại, cậu bấm vào số điện thoại của Quý Khâm Sinh, phát ra cuộc gọi.
Chưa được bao lâu, bên kia đã nhận, có lẽ là đang ở trong nhà hàng, có tiếng va chạm của bộ đồ dùng ăn uống. Giọng nói của Quý Khâm Sinh hàm chứa ý cười, hắn dịu dàng hỏi cậu: "Văn Văn, em dậy rồi đó à, đã ăn gì chưa."
Đầu óc của Du Dã bị tê liệt, trái tim cũng tê dại, cậu chỉ có một câu muốn nói với Quý Khâm Sinh: "Anh có một vị hôn thê phải không."
Trong một khoảnh khắc đó, cả thế giới dường như đều tĩnh lặng, cậu chẳng nghe được bất cứ âm thanh nào khác, chỉ có thể nghe thấy âm thanh của Quý Khâm Sinh, hơi thở của hắn, im ắng quá chừng.
Hắn không phủ nhận, nhưng ngay cả lừa dối cậu, cũng sẽ không.
Quý Khâm Sinh nói với cậu bằng giọng khàn khàn và nghèn nghẹn: "Em nghe tôi giải thích."
Ôi những câu thoại cũ rích và nhạt thếch biết bao, tựa như là một vở kịch cẩu huyết, thiên lôi cuồn cuộn* không người ghé xem, mà cậu và Quý Khâm Sinh đều là diễn viên hạng ba kém cỏi, cậu không có sức để chất vấn, hắn cũng chỉ có thể trả lời một câu yếu ớt, em nghe tôi giải thích.
Du Dã ngắt lời hắn, cậu chỉ muốn biết một chuyện: "Rốt cuộc là có hay không."
Hơi thở của Quý Khâm Sinh rất nặng nề, hắn đáp ừ, hắn nói có, nhưng hắn cũng nói với tốc độ cực nhanh, kinh hoảng và hối hận, sợ hãi và mất bình tĩnh mà bảo cậu hãy chờ hắn, hết thảy chờ hắn trở về rồi bàn tiếp, hắn sẽ nói cho cậu nghe tất cả.
Du Dã cúp điện thoại, sau đó tắt nguồn. Cậu đi vào căn phòng của mình, mãi cho đến lúc không còn cách nào lờ đi cơn đau ở bàn chân được nữa, cậu cúi đầu nhìn xuống, suốt một đường cậu đi, toàn là những vết máu loang loang lổ lổ, bị giẫm ra dấu chân mơ hồ, có chút đáng sợ.
Cậu nhìn vào máy vi tính của mình, trên đó đã viết đến đoạn nhân vật chính Lục Văn đang yêu cô gái bí ẩn kia vô cùng say đắm, hắn cũng mua nhẫn về, cầu hôn cô gái, cô gái nói, em đồng ý.
Cậu đột nhiên bật cười, tiếng cười khàn khàn, đứt quãng, chẳng mấy chốc biến thành tiếng khóc gào. Cổ họng của cậu đã khản đặc, đôi mắt cũng đã mù lòa. Cậu làm càn mà đẩy ngã tất cả mọi thứ, xé rách, đập nát, phá huỷ tất cả.
Những bức ảnh mà Văn Diên gửi đến, khung ảnh mà cậu và Quý Khâm Sinh cùng nhau lựa chọn, bị cậu đẩy rơi xuống đất, mặt kính vỡ tan tành.
Trong ảnh bọn họ yêu nhau biết nhường nào, nhưng tất cả chẳng qua chỉ là một trò cười.
Còn có hai bàn tay chồng lên nhau, chiếc nhẫn trên ngón áp út, đều là giả hết, của cậu là hàng giả, hàng thật đã được Quý Khâm Sinh tự tay đeo lên tay của một người khác từ lâu.
Cậu dùng sức tháo chiếc nhẫn xuống, ném ra ngoài, cũng ném một quả tim của chính mình theo, nhìn nó đập xuống đất, máu chảy đầm đìa, giống hệt như tình cảm sâu đậm* vô phương cứu chữa của cậu.
*nguyên văn: nhất vãng tình thâm.
Sau khi ném mất chiếc nhẫn, cứ như thể mất hết tất cả sức lực, cậu đứng không vững, thở không ra hơi, run lẩy bẩy tựa như phát bệnh tim. Cậu ngả người vào chiếc ghế, nhìn chiếc laptop đáng thương kia bị rơi đến nứt màn hình, nhưng vẫn sáng lên một cách ngoan cường.
Cậu thấy người con gái kia trả lời, Lục Văn, em yêu anh.
Cậu không phải là Lục Văn, có lẽ đây chính là một hồi báo ứng, cậu mang đến cho Quý Khâm Sinh sự lừa dối, Quý Khâm Sinh cũng trả lại cho cậu điều tương tự.
Cậu run tay, rút một tờ giấy trắng lại đây. Cậu mau chóng viết ra tên họ thật của mình, nguyên nhân vì sao cậu lại lừa dối hắn.
Vào thời điểm như thế này, trái lại là dễ dàng nói ra, bởi vì đã chẳng còn thứ gì để bận tâm nữa, hay có lẽ cũng bởi vì lòng tự trọng đáng thương kia của cậu. Cậu ôm một trái tim vỡ nát, viết những lời gây tổn thương người.
Cậu nói anh xem, không chỉ mình anh lừa dối tôi, tôi cũng có chuyện lừa dối anh.
Chúng ta hòa nhau rồi, đừng đến tìm tôi nữa Quý Khâm Sinh, đối xử với vị hôn thê của anh cho thật tốt.
Cậu cầm trang giấy lên, gấp kỹ, đặt ở trên bàn trong phòng khách. Cậu quay lại phòng ngủ, lấy xuống lần lượt từng món thuộc về mình đang treo lẫn ở trong quần áo của Quý Khâm Sinh, ném vào vaili.
Cậu tha thiết muốn rời đi, chỉ có thể rời đi. Chân rất đau, đầu rất đau, chỗ nào cũng đau.
Muốn khóc, muốn ngủ thật say, muốn uống rượu, muốn về nhà.
Cậu phải về nhà.
=======================================================
Chú thích:
1. Thiên trường địa cửu (天长地久): tồn tại dài lâu, vĩnh cửu như đất với trời.
2. Đăng đối giai nhân (登对佳人): giai nhân là người đẹp, đăng đối là xứng đôi, tựa như môn đăng hộ đối. Vì là cụm bốn chữ khá dễ hiểu nên mình muốn để nguyên.
3. Thiên lôi cuồn cuộn (天雷滚滚): ở đây chỉ "lôi" (mìn) trong các bộ truyện, là những chi tiết khiến cho người đọc không thích hoặc khó chịu, hay né tránh.