Trình Sở hầm hừ nói: "Mày thích ngực khủng chân dài tóc đen."
Du Dã mỉm cười: "Không sai, mày biết mà, tao đã quen với việc thích phụ nữ rồi, phụ nữ mới đẹp làm sao."
Trình Sở ôm cánh tay chà mạnh mấy lần: "Mày làm ơn đừng nói nữa." Vừa dứt lời, y lại nghĩ tới gì đó, nói với mặt cười xấu xa: "Tiểu Dã Dã, nếu mày không thích đàn ông, thế thì nhường Quý Khâm Sinh cho tao chứ, dù sao mày cũng không thích hắn."
Lời này vừa nói ra, mặt Du Dã lập tức tối sầm lại, Trình Sở giống như không phát hiện: "Tao có thể giới thiệu cho mày mấy cô em gái, chân dài ngực khủng, đảm bảo vua cũng hài lòng."
Trình Sở còn muốn trêu ghẹo, phải lấy cho Du Dã một chiếc gương, cho đối phương xem biểu cảm khó coi ở trên mặt mình hiện tại mới được. Lúc bấy giờ, y nhìn thấy Quý Khâm Sinh đi tới, nhanh chóng ngậm miệng, còn đá vào cẳng chân của Du Dã, hi vọng đối phương hiểu ý của mình, đừng tiếp tục nói nữa.
Không ngờ Du Dã hoàn toàn không tiếp nhận được ám hiệu của y, trái lại tiếp tục nói: "Trình Sở, sau này mấy câu hỏi kiểu có nhường hay không như vầy, đừng nên nói nữa."
Trình Sở sửng sốt, y liếc nhìn Quý Khâm Sinh, thần sắc lúng túng, bên này Du Dã tiếp tục nói: "Đầu tiên, hắn không phải đồ vật của ai, hắn là của chính hắn, hơn nữa, mày đổi mấy em gái cho tao để lấy hắn, chưa kể giao dịch này về cơ bản không thành lập, mà vả lại, làm gì còn ai mà có gương mặt đẹp được như hắn đâu."
Nếu như Trình Sở không nhìn thấy Quý Khâm Sinh đứng ở ngay sau lưng Du Dã, y nhất định phải nói một câu, xét cho cùng mày vẫn là thèm muốn sắc đẹp của Quý Khâm Sinh thôi, mày đúng là cái đồ cầm thú.
Nhưng y không thể nói, mà chỉ dời tầm mắt, vờ như chẳng hề nhìn thấy hai người kia, bởi vì quá xấu hổ.
Du Dã cuối cùng cũng coi như phản ứng được, dù sao vẻ mặt của Trình Sở đã đủ rõ ràng, chưa kể tay của Quý Khâm Sinh đã đáp xuống bả vai của cậu, đôi môi ghé vào bên tai cậu, hàm chứa ý cười mà nói: "Vậy sao, lời đánh giá này cao thật đấy, Tiểu Dã."
Nhiệt độ mà hơi thở kia phả ra bò lên vành tai cậu, lại như một luồng điện bí ẩn, xuyên suốt một đường từ lỗ tai của cậu, phiêu dạt thẳng đến khoang ngực trái, ở trong quả tim đang đập kia, kích thích một phát, khiến nó gia tốc.
Ngón tay trỏ của Quý Khâm Sinh gõ hai lần trên bả vai của cậu, thế rồi ung dung ngồi lên ghế: "Tôi cũng vậy."
Du Dã nâng ly lên, muốn uống rượu, lại phát hiện trong ly rượu trống rỗng, không có thứ gì, trái lại khiến cậu thoạt trông càng có vẻ lúng túng. Lúc này Trình Sở còn không ngại lớn chuyện mà nói: "Anh cũng cái gì, cũng cảm thấy Tiểu Dã Dã của chúng ta đẹp đến không chịu nổi sao?"
Quý Khâm Sinh nhếch quai hàm lên, lại không nói tiếp, chỉ mỉm cười với hàm ý sâu xa. Trình Sở hít vào một hơi: "Anh cái tên đàn ông chết tiệt này, đừng có tỏa ra mị lực của mình nữa."
Quý Khâm Sinh bị chọc cười, lúc này người phục vụ bưng rượu tới, Quý Khâm Sinh khui chai rót đầy ly cho Du Dã: "Vừa nãy không phải em muốn uống sao?"
Du Dã cầm lên, nốc một hơi cạn sạch. Cậu đích thực muốn uống vô cùng, miệng khô lưỡi khô, tâm hoảng ý loạn. Câu kia Trình Sở nói, là trêu ghẹo và giỡn chơi, mà trên thực tế, nửa thật nửa giả, với Trình Sở là giỡn chơi, với cậu là thật.
Quý Khâm Sinh tạo ra cho cậu quá nhiều kích thích, từng động tác từng cử chỉ, từng cái nhăn mặt từng nụ cười, tất cả những đụng chạm ám muội đó, những lời yêu thương chân thành, những ánh mắt chăm chú, không một cái nào là không ở trong trạng thái công hãm cậu.
Cậu thậm chí cũng sẽ chẳng hoài nghi, cậu sẽ tự nguyện dạng rộng hai chân, để cho người đàn ông này đè cậu, chỉ cần Quý Khâm Sinh hôn cậu sờ cậu, mang đến cho cậu đầy đủ sự khiêu khích, đàn ông hay phụ nữ gì đó, đều là lấy cớ. Suy cho cùng chỉ là sợ chính mình diễn giả làm thật, hóa thành một trò cười mà thôi.
=====================================================