Hơi gái tính một chút, không quá giống ảnh đại diện của một người đàn ông. Cậu bấm vào vòng bạn bè, đối phương thiết lập hiển thị tin tức trong vòng ba ngày, cơ bản là không có cách nào xem thêy nhiều thứ hơn. Du Dã hoàn hồn, cảm thấy hành vi như vậy quá ngớ ngẩn, thêm cả thuốc đã bắt đầu có tác dụng, cơn buồn ngủ rõ rệt ập tới, cậu trở về phòng ngủ một giấc, lại vẫn chưa trả lời tin nhắn WeChat.
Cậu ngủ một giấc tỉnh lại, đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều, tức là không ù tai, cũng không chóng mặt, trong lúc ngủ ra nhiều mồ hôi, lại tắm một phát, lại là một trang anh hùng hảo hán. Sau đó cậu hâm nóng thức ăn mà chị Ngô để lại trong tủ lạnh, ăn càng thêm ngon miệng.
Đến lúc rốt cuộc khôi phục đầy đủ tinh lực, Du Dã mới lấy điện thoại ra, Quý Khâm Sinh gửi tới tổng cộng hai tin nhắn, một cái là "đến nơi rồi"" một cái là "đã ngủ chưa". Chỉ dựa vào ba chữ kia, Du Dã cũng có thể tưởng tượng ra Quý Khâm Sinh sẽ dùng giọng nói và ngữ điệu như thế nào, để hỏi cậu.
Cậu chụp một bức ảnh bữa cơm mà chị Ngô làm, gửi qua, kèm theo một biểu cảm mặt cười, nói là ăn ngon, vừa mới tỉnh ngủ. Ăn cơm xong, Du Dã tiến vào thư phòng, nhìn chằm chằm bức ảnh của Quý Khâm Sinh một lát, cậu đang nghĩ, một người như vậy lúc yêu một người khác, sẽ có những biểu cảm gì nhỉ.
Sẽ giống như cái cách mà hai người bọn họ ở bên nhau sao? Du Dã cho rằng không có tình yêu nào là không cần lý do, tại sao Quý Khâm Sinh lại có hứng thú với cậu, e rằng trong chuyện này, có nguyên nhân gì đó mà cậu không biết.
Ôm nghi vấn ở trong lòng, cậu mở bản thảo ra. Lần này cậu viết lách đặc biệt trôi chảy, bệnh tật hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến ham muốn sáng tác của cậu. Chẳng mấy chốc, một chương gần mười ngàn chữ đã viết xong, hồi mục đầu tiên của quyển sách mới, rốt cuộc cũng coi như đã kết thúc.
Trong khoảng thời gian này, cậu không hút thuốc, không say rượu, thậm chí không đi thử quan hệ tình dục. Quý Khâm Sinh lại giống như một vị thuốc, hoàn toàn khai thông "nút thắt cổ chai" của cậu. Không có việc gì tốt hơn việc này, mà cũng chẳng có việc gì càng tệ hơn.
Nếu cậu trở nên lệ thuộc vào Quý Khâm Sinh, Quý Khâm Sinh lại không muốn tiếp tục nữa, đến lúc đó cậu nên làm gì. Việc này đáng sợ hơn nhiều so với việc chỉ lệ thuộc vào thuốc lá và rượu, con người là sinh vật khó kiểm soát được nhất.
Cậu ra khỏi thư phòng, Sô-cô-la và Kẹo Sữa lại lao vào choảng nhau bên ngoài phòng. Quả nhiên đã nuôi mèo trước thì không nên nuôi chó tiếp theo, vì vậy cậu cân nhắc đến việc tìm cho Sô-cô-la một người chủ khác.
Du Dã ôm chặt Kẹo Sữa xù lông vào trong lòng, ngồi xổm ở trước mặt Sô-cô-la: "Sô-cô-la, tao tìm cho mày một ông bố giàu sụ có được không, ở nhà rộng, được ăn ngon, tao cũng sẽ thường xuyên đến thăm mày."
Cứ như là một cặp vợ chồng ly hôn dẫn theo con nhỏ, ngộ nhỡ Quý Khâm Sinh không muốn gặp lại cậu, cậu cũng có thể dựa trên danh nghĩa thăm Sô-cô-la, mà đi gặp chồng trước. Hình ảnh tưởng tượng này chọc cười Du Dã, Kẹo Sữa mất kiên nhẫn mà quật đuôi vào mặt cậu, đánh thức cậu khỏi mộng tưởng, lúc này mới nhảy ra khỏi vòng tay cậu một cách kiêu kỳ, lại đuổi theo Sô-cô-la vòng quanh khắp nhà.
Điện thoại của Du Dã đổ chuông, cậu tìm đến gian phòng, cầm điện thoại di lên, ra là Quý Khâm Sinh gọi đến, còn là cuộc gọi video. Du Dã không lập tức nhấc máy, cậu quăng điện thoại lên giường, liếc nhìn vào gương.
Giây tiếp theo, cậu bị phản xạ có điều kiện của chính mình làm cho buồn nôn. Cậu cầm điện thoại lên, bấm nút nhận. Màn hình vừa sáng lên, phông nền ở phía sau Quý Khâm Sinh tối om, hắn vẫn mặc đồ đi làm, xem tình hình có vẻ như còn đang tăng ca ở công ty.
Du Dã bất giác cau mày: "Mấy giờ rồi, còn ở công ty sao?"
Quý Khâm Sinh thả điện thoại xuống, hướng mặt về phía màn hình vi tính gõ vài cái, sau đó mới đáp lời cậu: "Cảm thấy thế nào rồi, hết sốt chưa?"
Du Dã liếc nhìn thời gian, đã muộn lắm rồi: "Anh mau về đi, đã giờ này rồi."
Chẳng trách sao Quý Khâm Sinh đã về nước lâu như vậy, cũng chẳng thấy hắn giống như hồi trước, ăn chơi đàn đúm ở quán bar. Bận rộn đến mức này, đích thực là cũng không có thời gian và tinh lực đi gây chuyện.
Quý Khâm Sinh đưa tay lên xoa xoa sống mũi, một lần nữa chuyển tầm mắt về lại trên người Du Dã: "Không sao."
Quý Khâm Sinh thực sự rất bận, trò chuyện qua video với cậu vài câu, thấy tình hình của cậu vẫn ổn, bèn toan cúp điện thoại, ngay trước khi hắn cúp, Du Dã đột nhiên ráo riết hỏi: "Gọi đồ ăn khuya cho anh nhé, coi như tôi báo đáp công ơn anh đã chăm sóc tôi ngày hôm nay."
Sau cuộc gọi, Du Dã một mặt thầm nghĩ trong lòng đúng là điên rồi, một mặt đứng trước cửa tủ quần áo đổi liên tiếp hết bộ này cho đến bộ khác, cuối cùng chốt lấy một bộ, lại tách một chó một mèo ra, nhốt mỗi đứa vào một gian phòng riêng, lúc này mới ra khỏi cửa, đi tìm Quý Khâm Sinh.
Cậu xách theo đồ ăn khuya cho Quý Khâm Sinh, lúc đến công ty của Quý Khâm Sinh, đã hối hận vô cùng. Nhỡ đâu Quý Khâm Sinh cảm thấy cậu làm như vậy, có chút vượt quá giới hạn thì biết làm thế nào.
Không phải là chưa từng thấy kiểu người như vậy, lúc tốt với bạn, có thể cưng chiều bạn lên tận trời, nhưng một khi bạn đã làm ra hành vi mà hắn không thể chấp nhận được, thì sẽ khiến cho bạn va mạnh vào tường, biết là chỗ này, không thể chạm vào.
Trực tiếp tìm đến công ty, nói không chừng... Mang theo lòng thấp thỏm, cùng vô số lần đánh trống lui quân, cậu đứng ở dưới lầu bấm số điện thoại của Quý Khâm Sinh.
Giữa đêm khuya, giọng nói của Quý Khâm Sinh còn kéo theo một chút khàn khàn và buồn ngủ. Du Dã hỏi: "Anh vẫn còn ở công ty chứ, đồ ăn ngoài tôi gọi giúp anh đã giao tới rồi."
Quý Khâm Sinh cười, kèm theo một chút giọng mũi, lười biếng nói "ok", hắn chưa thấy người giao hàng, hắn sẽ bảo thư ký để ý một chút.
Du Dã ngạc nhiên nói: "Công ty các anh trừ anh ra còn có những người khác?"
Quý Khâm Sinh phì cười: "Đương nhiên, sếp tổng cũng phải tăng ca thế này, công nhân cũng đâu thể nào đi về nhà ngủ chứ."
Lúc này, một chiếc xe chạy tới từ phía sau Du Dã, bóp còi một tiếng, vang inh ỏi. Du Dã siết chặt điện thoại, khe khẽ kêu lên "hỏng bét". Quả nhiên, hơi thở của Quý Khâm Sinh thoáng chốc trở nên nặng nề: "Em đang ở đâu?"
Du Dã hối hận rồi, cậu vốn là nghe thấy trong công ty còn có nhân viên khác, bèn không định đi lên nữa.
Nào đâu biết có tiếng còi xe này cản trở, dẫn tới sự hoài nghi của Quý Khâm Sinh.
Cậu chấp nhận số phận, không thể làm gì khác hơn là trả lời rằng mình đang ở dưới lâu công ty của Quý Khâm Sinh, mang theo thức ăn khuya và cà phê cho hắn, phần cho hai người, không suy xét đến những người khác ở công ty, hay là Quý Khâm Sinh nhờ thư ký xuống dưới lấy, cậu về nhà?
Quý Khâm Sinh nghe cậu nói xong, chỉ trả lời một câu: "Chờ đó."
Dứt lời, hắn cúp máy, Du Dã cầm điện thoại, có chút bối rối hoang mang. Cậu đúng là điên rồi, mới đi làm cái trò sướt mướt bốc đồng này của giới trẻ. Tự làm cho chính mình trông thật ngu ngốc thì thôi đi, chưa biết chừng Quý Khâm Sinh cũng chả vui vẻ gì.
Mà suy nghĩ theo hướng khác, cậu lại tìm được cho mình một lý do chính đáng. Cậu là đến hối lộ Quý Khâm Sinh, hòng tìm một người cha cho Sô-cô-la. Nếu như Quý Khâm Sinh tự mình đa tình, cảm thấy tối nay cậu là bởi vì dằn lòng không nổi, mới cố ý tìm đến, cậu sẽ nói cho rõ ràng, giải thích cặn kẽ, sự tình tuyệt đối không phải là như thế.
Có một chiếc xe ô tô bật đèn, lao vun vút trên đường cái. Cánh cửa tự động của tòa nhà từ từ mở sang một bên, người đàn ông tên Quý Khâm Sinh này, mặc một chiếc áo khoác gió sáng màu quyến rũ chết người, bước nhanh về phía cậu.
Người đàn ông này mang dáng vẻ anh tuấn quá mức cần thiết thì cũng đành thôi đi, biểu cảm lại còn là kiểu mà Du Dã không mong muốn nhìn thấy nhất. Giữa hai hàng lông mày nhăn lại, khóe môi nhếch lên.
Du Dã không khỏi lui về phía sau vài bước, cậu há mồm, định giải thích, lại cảm thấy hơi đắng chát ở trong miệng. Còn chưa nói gì hết, Quý Khâm Sinh đã cởi áo khoác gió ra, tiến lên, dùng áo bao bọc lấy cậu.
Chiếc áo kia ngấm mùi của Quý Khâm Sinh, vây quanh cậu. Cậu nghe thấy Quý Khâm Sinh nói: "Em có lạnh không, gió đêm lạnh lắm."
Khoảnh khắc đó, rất kỳ lạ, có một luồng cảm giác rộn ràng quen thuộc, siết chặt lấy trái tim của Du Dã, khiến nó trở nên mềm nhũn hoàn toàn.
=================================================================