Nhưng Quý Khâm Sinh muốn gặp cậu, muốn ở bên cậu mọi lúc mọi nơi. Quý Khâm Sinh cũng không trực tiếp nói ra, chỉ là sau mỗi buổi hò hẹn, sẽ giống như một vị nam sinh cấp ba mới biết yêu, đưa đối tượng của hắn về nhà, dùng ánh mắt thắm đượm tình ý, những cái ôm hôn lưu luyến triền miên, và cả những lời đường mật đong đầy yêu thương, để chào tạm biệt cậu.
Ai có thể chịu nổi, chứ Du Dã thì chịu không nổi. Cậu mau chóng thu dọn hành lý, trả phòng khách sạn, chuyển đến ở cùng với Quý Khâm Sinh. Trước khi đến cửa, cậu cố ý không nói cho Quý Khâm Sinh biết cậu đến, muốn xem vẻ mặt vui sướng bất ngờ của người này.
Có lẽ cũng nhờ sự nhạy cảm và tinh tế của một nhà văn, trước khi gõ cửa, cậu đột nhiên nhận thấy được vấn đề, ngộ nhỡ Quý Khâm Sinh cũng chẳng hề vui vẻ, đồng thời cảm thấy cậu làm như thế là can thiệp quá mức vào không gian của nhau, vậy thì biết làm thế nào.
Cậu không vui vẻ, Quý Khâm Sinh cũng không vui vẻ. Cậu đứng trước chuông cửa do dự không quyết, mãi đến khi có một tiếng chuông xe đạp truyền đến từ phía sau. Quý Khâm Sinh chống một chân trên mặt đất, ngồi trên một chiếc xe đạp màu xanh da trời, mở to một đôi mắt nhìn cậu đầy kinh ngạc, suốt từ gương mặt đỏ bừng do phơi nắng của cậu cho đến vali hành lý bên tay cậu.
Du Dã cũng bị nhìn đến nỗi bắt đầu thấy ngại, cậu đẩy chiếc vali ra phía sau một cái, nhăn mũi, gỡ cặp kính râm đang cài trước ngực xuống, đeo lên mặt, cố gắng che đi tất cả những biểu cảm ngại ngùng hay xấu hổ của mình.
Cậu há miệng, còn chưa kịp nói gì, Quý Khâm Sinh đã làm một việc khiến cho cậu không nói lên lời, hoàn toàn đứng hình ngay tại chỗ. Quý Khâm Sinh quẳng chiếc xe đạp, chạy đến trước mặt cậu, bắp tay rắn chắc lập tức trói lấy cậu, cẳng tay khỏe khoắn đỡ ở quanh hông cậu, nhấc bổng cậu lên, ôm trọn lấy cả người cậu một cách gắt gao, rồi lại nhẹ nhàng buông xuống.
Quý Khâm Sinh áp mặt vào thái dương của cậu, ra sức cọ cọ, hắn rải vô số nụ hôn lên vành tai của cậu.
Người này nhìn ra được là cậu muốn sang đây ở, dùng hành động để tỏ rõ mình phấn chấn biết nhường nào. Du Dã ngửi thấy được hương chanh của mùa hè ở trên người Quý Khâm Sinh, còn có một ít mùi thơm của bánh điểm tâm ngọt, người này chắc là mới đi ra từ một quán ăn nào đó.
Cậu phân tâm mà suy nghĩ rất nhiều, nhưng là do hiện tại cả người cậu đều rối bời hỗn loạn bởi vì những động tác của Quý Khâm Sinh. Kính râm của cậu bị lệch, tóc tai bù xù, ngay cả quần áo cũng xộc xệch do động tác ban nãy của Quý Khâm Sinh, áo sơmi bị tuột ra khỏi lưng quần hết một nửa.
Ở bên trong con ngươi sáng rỡ, nhạt màu của Quý Khâm Sinh, cậu thấy được chính mình với một vẻ mặt ngốc nghếch. Thì ra cậu đang cười, khắp cả gương mặt đỏ bừng một cách mất khống chế, nhìn đâu cũng chỉ thấy tươi cười ngọt ngào.
Quý Khâm Sinh nắm lấy tay cậu, mở cửa lớn ra, toan đi vào trong ngay. Du Dã vội vàng kéo người lại: "Xe của anh."
Quý Khâm Sinh lúc này mới chợt bừng tỉnh, xoa vò đầu tóc, xoay người đi dựng xe lên, đẩy tới cửa lớn. Du Dã cảm thấy mới lạ, con người của Quý Khâm Sinh có quá nhiều mặt, mỗi một mặt đều làm cho cậu mê muội. Kể cả lúc này đây, hân hoan và háo hức giống như một đứa trẻ, cũng không khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, chỉ cảm thấy đây là một nỗi kích động ngây ngô và nguyên thủy.
Đàn ông chỉ có những khi ở trước mặt người mình thích, mới có thể trở nên giống như một đứa trẻ.
Quý Khâm Sinh đặt chiếc xe đạp sang một bên, hắn treo một chiếc túi trên cẳng tay, ban nãy lúc hắn đẩy ngã chiếc xe đạp, cũng chẳng buồn để ý đến chiếc túi này. Trong túi căng phồng, không biết đang chứa cái gì.
Quý Khâm Sinh tươi cười không ngớt, trong mắt có mang niềm phấn khởi, rất hiển nhiên, đồ vật trong túi của hắn là định tặng cho Du Dã. Du Dã nhìn Quý Khâm Sinh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp, mở ra xem, bên trong là những bông hoa được xếp đầy ắp cả hộp, hoa hồng đỏ tươi nở rộ, còn đọng lại vài giọt nước.
Du Dã nhận lấy chiếc hộp kia, trong lòng có chút buồn cười. Chiêu tặng hoa này nói thật là rất tầm thường, nhưng vẫn làm con người ta cảm thấy vui vẻ. Ngoài hoa hồng đỏ, ở bên trong còn phối kèm theo rất nhiều loại hoa khác, cậu không nhận ra được là hoa gì.
Cậu nghe thấy Quý Khâm Sinh nói: "Vốn chỉ là mua thôi, nghĩ rằng nhỡ đâu buổi tối có thể gặp mặt, sẽ tặng cho em."
Du Dã sững sờ, nhỡ đâu buổi tối có thể gặp mặt, câu nói này khiến cho cậu cảm thấy mình thất trách với tư cách là một người yêu. Hoa tươi không dễ bảo quản, đặc biệt là hoa tươi được hái xuống theo cách này, thời gian để thưởng thức vô cùng ngắn ngủi. Nếu như hôm nay cậu không đến, cũng sẽ không nhận được món quà này.
Mà quả thực, mấy ngày qua bởi vì muốn bắt lấy những linh cảm bất ngờ kéo đến, còn bởi vì thời gian sáng tác đối với cậu mà nói quá mức ít ỏi, cậu đã từ chối khá nhiều cơ hội gặp mặt Quý Khâm Sinh.
Dẫu sao đi chăng nữa, cậu cũng nghĩ rằng, mới hẹn hò thì kể cả khi không gặp mặt nhau thường xuyên, cũng là một loại tình thú, tiểu biệt thắng tân hôn.
Du Dã ngước mắt lên, dòm đôi mắt của Quý Khâm Sinh đang chăm chăm nhìn thẳng vào cậu, hắn đang nhìn cậu một cách tha thiết, có khát vọng, đầy ắp nhiệt tình, tất cả đều nói cho Du Dã biết, hắn quả là cực kỳ yêu thích cậu.
Sẽ chẳng có ai không thích một ánh mắt như thế, Du Dã cũng vậy. Cậu nói mình rất thích món quà này, cũng dang rộng hai tay, ôm Quý Khâm Sinh thật chặt.
Cậu dụi mũi vào trong cần cổ của Quý Khâm Sinh, ngửi được một mùi hương không giống như lúc nãy, là một loại mùi hương cơ thể khiến cho đầu óc của cậu mê mẩn. Khi ấy cậu còn chưa hiểu được đó là mùi hương gì, về sau trong lúc vô tình cậu xem được một bài viết phổ cập khoa học, mới biết rằng hễ hai người tâm ý tương thông, là có thể ngửi thấy được mùi hormone của nhau.
Đó là một mùi hương làm cho cậu yêu thích và động lòng, là minh chứng cho việc cậu đã phải lòng Quý Khâm Sinh.
Cậu yêu người này, yêu thích đủ nhiều, thì sẽ ngửi thấy mùi hương đó.
Quý Khâm Sinh lôi kéo cậu, nói rằng đã cho cậu mật mã, lần sau cứ vào thẳng trong nhà. Đối với hắn mà nói, cậu không phải là khách, là người yêu. Mà người yêu, dĩ nhiên là không cần chờ ở cửa.
Du Dã bị hành động này của hắn làm cho tay chân hơi luống cuống, cậu xoay người lại ngoắc lấy tay cầm của vali hành lý, sau đó mới thả lỏng cho chính mình rảo bước vào trong theo nhịp điệu của Quý Khâm Sinh.
Cậu còn làm bộ làm tịch mà nói một câu: "Tôi sợ tôi đến, anh sẽ không vui."
Quý Khâm Sinh tạm dừng bước chân, tựa như có chút bị tổn thương mà nhìn cậu: "Tôi đang hẹn hò với em nghiêm túc như vậy, em không cảm nhận được sao?"
Thế là Du Dã lập tức hốt hoảng, cậu lắc đầu nguầy nguậy: "Đương nhiên, ý của tôi không phải là như thế."
Quý Khâm Sinh lập tức bật cười ra tiếng, hắn ôm lấy Du Dã, hôn rồi lại hôn lên trán cậu, bảo cậu là em bé đáng yêu. Đối với cách xưng hô này, Du Dã tương đối không tán thành, cậu là một người đàn ông trưởng thành, có gọi kiểu gì cũng không thể gọi là em bé, cũng không đáng yêu.
Kết quả trong một giây tiếp theo, Quý Khâm Sinh liền vận sức đỡ lấy mông của cậu, bế cả người cậu lên. Du Dã sợ hết hồn, vali đổ xuống, đôi chân dài của cậu kẹp lấy eo của Quý Khâm Sinh, kính râm thì rơi hẳn ra khỏi mặt, lộ ra cặp mắt của cậu.
Quý Khâm Sinh ngẩng đầu, cậu cúi đầu, Quý Khâm Sinh ôm cậu: "Đùa thôi, tôi biết em hiểu mà."
Du Dã bị người ôm như một đứa trẻ, nhưng kỳ lạ thay, cậu chẳng hề cảm thấy khó chịu một chút nào, trái lại còn đang cảm thán rằng lực cánh tay của Quý Khâm Sinh thực sự đáng kinh ngạc. Tuy rằng điểm này, ở mấy lần trước trong lúc làm chuyện ấy, cậu cũng đã cảm nhận được.
Quý Khâm Sinh không những có thể bế cậu lên một cách dễ dàng, còn có thể giữ nguyên tư thế này, làm một chút hoạt động tiêu tốn thể lực, làm trong suốt một tiếng đồng hồ.
Du Dã vòng tay ôm lấy cổ của Quý Khâm Sinh, dán bờ môi lên mí mắt của Quý Khâm Sinh, cậu đáp lại "em bé đáng yêu" của Quý Khâm Sinh bằng một cách xưng hô cũng buồn nôn tương tự, cậu gọi hắn là "bảo bối nhỏ", chỉ mình cậu có thể gọi như vậy, chỉ có mình cậu gọi như vậy.
========================================================
Editor: Ăn cơm chó chừng chục chương nữa đi nào:"( ai không thích tự đổi về tiểu khả ái và tiểu bảo bối trong đầu nhé, tôi thích dịch như này í:))))