• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Máu trên áo quần của Quý Khâm Sinh là của người khác, đương nhiên bản thân hắn cũng bị thương, cánh tay bị trật khớp, eo có một vài chỗ bầm tím do bị đánh đập. Du Dã lặng thinh không nói một lời suốt dọc đường về, chỉ bảo với Kiều Trọng là đi bệnh viện, sau đó thì chẳng mở miệng nói thêm gì nữa, Quý Khâm Sinh lôi kéo ngón tay của cậu, cậu cũng không ngó lơ.

Kiều Trọng đánh vô-lăng, liếc nhìn hai người bọn thông qua tấm gương chiếu hậu, đồng ý.

Đám người của Kiều Trọng không thích hợp để lộ mặt ở nơi công cộng, cho nên đã thả bọn họ ở trước cổng một bệnh viện giữa đường. Bộ quần áo dính máu của Quý Khâm Sinh dọa cho y tá hoảng sợ, kết quả sau một hồi kiểm tra toàn diện, hắn bị thương cũng không quá nặng.

Quý Khâm Sinh nằm trên giường bệnh, đã thay một bộ quần áo bệnh nhân, đang truyền dịch. Bác sĩ vẫn yêu cầu phải theo dõi một đêm, bởi vì Quý Khâm Sinh bị chấn động nhẹ ở não.

Du Dã lạnh mặt đi ra ngoài, dùng tiếng Anh bập bõm và phần mềm phiên dịch trên điện thoại, cuối cùng cũng mua được thức ăn và nước nóng trở về phòng bệnh, đặt phích nước lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường bệnh với lực đạo không hề khách khí.

Động tác của cậu huỳnh huỵch rầm rầm, còn chưa kể đến việc Quý Khâm Sinh hiểu rõ bất kỳ một biểu hiện dỗi hờn nào của Du Dã, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn có thể đọc hiểu Du Dã một cách dễ dàng.

Thế nhưng lần này dù sao cũng là hắn đuối lý trước, hắn dè dặt liếc nhìn Du Dã, người yêu của hắn ngồi trên ghế, lấy điện thoại di động ra, tầm mắt không rời khỏi màn hình, ngón tay thi thoảng gõ nhẹ, trông cứ như thể sẽ kiên quyết giữ im lặng đến cùng.

Quý Khâm Sinh quờ lấy bình nước nóng ở bên cạnh, định trước tiên uống một hớp rồi nói chuyện tiếp, ai ngờ vừa mới nhấc bình giữ nhiệt lên, liền bị Du Dã vươn tay giằng lấy.

Hắn ngẩn người ra, lại thấy người yêu của hắn vặn mở nắp bình giữ nhiệt, rót ra một ít vào trong nắp bình, nhẹ nhàng thổi nguội rồi mới đưa cho hắn.

Quý Khâm Sinh bị động tác của cậu sưởi ấm hết cả con tim, không khỏi cong hai mắt lên, bật cười. Kết quả là Du Dã nâng mí mắt lên, liếc sang nhìn mặt hắn một cái: "Xấu." Nụ cười của Quý Khâm Sinh cứng lại. 

Hắn không nhớ là ở trên mặt của mình có vết thương, cũng không thấy đau ở đâu cả, làm sao mà lại xấu. Đặc biệt là khi từ "xấu" này từ được nhả ra từ trong miệng Du Dã, càng thêm giàu sức sát thương.

Quý Khâm Sinh uống cạn nước trong một hơi, Du Dã tiếp nhận nắp bình rỗng một cách tự nhiên, cũng hết lạnh mặt nỏi, hỏi một câu: "Còn muốn nữa không?"

Thấy Quý Khâm Sinh lắc đầu, cậu bèn đậy kín bình giữ nhiệt để sang một bên, lấy mì Ý từ trong túi ra, mở nắp hộp, một mùi nấm nồng đậm tỏa ra, còn rắc hạt tiêu mà Quý Khâm Sinh không thích nhất.

Sắc mặt của Quý Khâm Sinh lập tức méo xệch, không cần nghĩ cũng biết đây là một sự trả thù nho nhỏ đến từ Du Dã, chỉ là bây giờ rốt cuộc là ráng ăn vào để cho người nguôi giận, hay là không ăn đây.

Hắn gần như không chút do dự, toan nhận lấy phần mì. Đâu ngờ Du Dã lại bưng bát mì, nâng tay lên tránh đi, nói với sắc mặt có phần gượng gạo: "Em có bảo phần này là cho anh à."

Quý Khâm Sinh bỏ tay xuống, lẳng lặng nhìn Du Dã.

Du Dã xét cho cùng vẫn là không thể tiếp tục trút giận lên một người bệnh, hơn nữa cậu thực sự không chống đỡ nổi trước ánh mắt hiện tại của Quý Khâm Sinh, vừa ngoan lại vừa ấm, mang một chút hàm ý xin tha và lấy lòng.

Cậu lại lấy một phần mì khác từ trong bịch ra, lần này là một phần mì Ý theo đúng khẩu vị của Quý Khâm Sinh, mùi bơ ngào ngạt, hương vị đậm đà.

Đây là đồ ăn nhanh mua về từ một cửa hàng tiện lợi mà Du Dã phải chạy rất lâu mới tìm thấy, ở  một nơi đất khách quê người, lạ nước lạ cái, ngay cả khi cậu có lòng muốn đem một bát canh "thập toàn đại bổ" về cho Quý Khâm Sinh, cũng làm không nổi.

Hai người im lặng ăn hết mì, Du Dã thu dọn rác thải rồi vứt ra ngoài, lúc quay trở lại một lần nữa, cậu phát hiện Quý Khâm Sinh đang ngủ nghiêng người ở mép giường, chăn bị vén ra một góc, tay lót quai hàm đỡ đầu nhìn cậu.

Tư thế đó, biểu cảm kia, còn có cách bày biện chăn bông như thế, không có một chi tiết nào mà không phải lời mời gọi, Quý Khâm Sinh mời Du Dã cùng nằm lên chiếc giường bệnh này.

Nhưng mà Du Dã lại cứ như thể chưa nhìn thấy gì cả, ngồi xuống ngay tại chiếc ghế bên cạnh giường, ngoảnh mặt làm ngơ với Quý Khâm Sinh, người đã bày sẵn tư thế ở trên giường. 

Cậu lại lấy điện thoại di động ra, kết quả điện thoại nhắc nhở cậu chỉ còn lại mười phần trăm pin, âm báo nhắc nhở rất lớn, Quý Khâm Sinh đương nhiên có thể nghe thấy.

Du Dã cất điện thoại di động vào trong túi, lại lấy một quyển tạp chí từ trong túi bóng ra, cậu dĩ nhiên là đọc không hiểu, cơ mà xem tranh ảnh bên trong cũng đủ rồi.

Quý Khâm Sinh liếc nhìn chiếc túi bóng màu đen mà dường như cái gì cũng có thể lấy ra được từ trong đó, lại chuyển tầm mắt lên người Du Dã, hắn khe khẽ thở dài.

Ngón tay đang cầm quyển tạp chí của Du Dã chợt siết lại, dù sao cũng mới trải qua một hồi biến cố, cậu thật sự nhất thiết phải dằn dỗi với Quý Khâm Sinh như thế này sao, nhưng mà cậu thực sự rất giận, cậu suýt nữa thì đã mất đi Quý Khâm Sinh rồi.

Thế nhưng người mà cậu suýt nữa thì đã mất đi ấy, hiện đang nằm ở trên giường nhìn cậu, cậu lại chẳng thèm để ý đến hắn.

Trái tim gồng cứng của Du Dã đang dần bị mềm hóa, gần như không có cách nào đối xử lạnh nhạt với Quý Khâm Sinh được nữa, cậu vốn đang định bỏ tạp chí xuống, sau đó nghiêm khắc mắng Quý Khâm Sinh một trận, đâu ngờ Quý Khâm Sinh thấy cậu vừa bỏ tạp chí xuống, liền cất giọng: "Xin lỗi em."

Hết thảy mọi lời nói của Du Dã đều bị ba chữ này chặn lại, cậu trừng mắt nhìn Quý Khâm Sinh, miệng mím chặt. Quý Khâm Sinh lại mỉm cười nhấc tay lên, ngón tay đầu tiên là đụng vào gò má của cậu, Du Dã không trốn, mặc cho đầu ngón tay kia chọc vào bầu má của cậu, cuối cùng vòng ra sau đầu cậu xoa xoa, dịch xuống chút nữa, ấn vào sau gáy cậu.

Lòng bàn tay hơi nóng, áp vào sau gáy cậu với lực đạo không mạnh, nhưng có phần cương quyết.

Quý Khâm Sinh vẫn mỉm cười dịu dàng, động tác lại kéo cậu lên giường bệnh. Bị người túm chặt ở sau gáy, lại bị tầm mắt như vậy bao phủ, Du Dã bất lực mà suy nghĩ, cậu quả nhiên là... bó tay với người này.

Cậu bị kéo lên giường bệnh, nằm xuống vị trí mà Quý Khâm Sinh đã để trống sẵn, Quý Khâm Sinh duỗi tay ôm lấy eo cậu, áp mặt vào bên má cậu cọ nhẹ.

Căn phòng bệnh này cũng không phải là không có những người khác, chỉ là trước mỗi giường bệnh đều có rèm che, Du Dã ra ra vào vào mấy lần, đều kéo rèm lại cho kín mít, cứ như thể sợ rằng Quý Khâm Sinh ở trên giường bệnh sẽ bị ai đó đánh cắp đi.

Đây là một loại cảm giác không an toàn, mà nỗi bất an này, sẽ luôn đeo bám cậu trong suốt một khoảng thời gian rất dài.

Du Dã không muốn suy nghĩ về những vấn đề của mai sau, cậu chỉ nhìn người trước mắt, Quý Khâm Sinh cũng nhìn thẳng vào cậu, cuối cùng lại hôn lên môi cậu. Bờ môi của Quý Khâm Sinh bị khô và bong tróc, cọ xát ở trên môi cậu có phần châm chích, còn có vài cọng râu mới nhú.

Nhưng chút đau ấy chẳng những không khiến Du Dã tránh đi, thay vào đó, cậu đưa tay lên nâng mặt của Quý Khâm Sinh, hôn lên một cách thô bạo, cậu chưa từng cường thế như vậy bao giờ, giữ chặt Quý Khâm Sinh, cưỡng hôn một cách tham lam mà nhiệt liệt, ở thời điểm kết thúc lại cắn mạnh vào môi dưới của Quý Khâm Sinh một cái.

Cậu cắn rách môi của Quý Khâm Sinh, đưa mắt nhìn máu chảy ra từ đôi môi đỏ hồng, sau đó thè lưỡi ra, liếm cho sạch những giọt máu đó.

Ánh mắt của Du Dã hung ác chết người, nhưng lại tương đối ngoài cứng trong mềm, bởi vì mũi của cậu đỏ bừng, mắt cũng ướt, ngữ điệu vẫn rất hung dữ: "Dám rời xa em một lần nữa thử xem!"

======================================================================

Chú thích:

1. Thập toàn đại bổ (mười phương thuốc bổ toàn diện (?)): là một bài thuốc hợp lại từ bài Bát trân (gồm hai bài thuốc là bài Tứ quân với tác dụng bổ khí và Tứ vật bổ huyết), thêm hoàng kỳ bổ khí, nhục quế làm ôn ấm, thông kinh lạc.

Editor:

Anh Quý: Chết rồi, chỉ có mỗi cái mặt là vợ mê mà giờ vợ cũng chê xấu thì biết làm sao giờ TAT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK