Du Dã nhét hộp thuốc lá vào túi áo khoác, bật lửa cũng cất vào. Trong lúc cậu làm những động ta này, tầm mắt của Quý Khâm Sinh vẫn luôn dừng ở trên tay của Du Dã, ra chiều suy tư. Du Dã thuận theo tầm mắt của hắn, đồng thời nhìn thấy chiếc bật lửa, cậu đột nhiên nhớ tới chủ nhân cũ của chiếc bật lửa này là ai, là Quý Khâm Sinh.
Đó là đồ vật mà Quý Khâm Sinh để lại, trong cái đêm duy nhất mà cậu và Quý Khâm Sinh từng có với nhau, sau đó cậu cảm thấy dùng tốt, cũng bèn giữ lại. Bây giờ bị người trong cuộc nhìn thấy, cậu lúc này mới nhớ tới lai lịch của chiếc bật lửa, không khỏi dấy lên vài phần xấu hổ.
Cũng may Quý Khâm Sinh chỉ là nhìn một chút, sau đó nói một tiếng "đẹp" như là tán thưởng, chẳng nhiều lời thêm, chắc là là vốn dĩ không nhớ đến mình còn từng có một món đồ như thế.
Đối với một tiếng "đẹp" kia, Du Dã tùy ý gật đầu, cũng không biết là mình đang tán thành với điều gì, tóm lại là không muốn tiếp tục cái đề tài này.
Nhà hàng yêu cầu hẹn trước, thời gian bọn họ đến không còn sớm, may mà chỗ ngồi vẫn được giữ lại. Bên cạnh có mấy người Pháp tới hỏi thăm chỗ, không có hẹn trước, cũng đành phải từ bỏ.
Quý Khâm Sinh là thật sự yêu thích đồ ăn của nhà hàng này, nếu như Du Dã tiếp tục dây dưa với hắn ở khách sạn thêm một chút nữa, có lẽ hắn sẽ thật sự có thể bởi vì Du Dã mà không ăn được gì.
Du Dã lúc này đang ngồi đối diện với hắn, trên mặt chẳng có mấy nét tươi cười, nhân viên phục vụ đi tới dọn món rót rượu, cậu bèn dùng một ánh mắt lạnh lùng như vậy, khẽ gật đầu cảm ơn, dáng vẻ kia, giống hệt như lúc ở trên bờ cát, khi bọn họ vừa mới gặp gỡ.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, ngón tay của Du Dã ngoắc vào miệng ly rượu, tầm mắt đối diện hắn, lại lộ ra một nụ cười, một nụ cười khe khẽ, gương mặt và ngũ quan bỗng chốc trở nên sinh động hẳn lên. Cậu đối xử với hắn và đối xử với những người xung quanh, xét cho cùng vẫn là không giống nhau.
Quý Khâm Sinh bỗng nhiên lĩnh ngộ được điểm này, trong lòng nhất thời có một nỗi kích động không thể gọi tên.
Du Dã đang nghĩ, đồ ăn có thể làm cho Quý Khâm Sinh nhịn xuống không "làm" ở khách sạn rốt cuộc là ngon đến mức nào. Cậu vốn cho rằng cậu cướp lấy chai nước mà Quý Khâm Sinh đã uống, thốt ra một câu nói như vậy, là bọn họ có thể không cần phải ra cửa. Có thể chờ đến sau một hồi ân ái, lại gọi điện cho lễ tân, bảo họ đưa chút rượu và đồ ăn của khách sạn lên.
Đương nhiên, cậu vẫn chưa cân nhắc xem liệu lần này cậu và Quý Khâm Sinh, nên là ai trên ai dưới. Lần trước là cậu uống say, lần này chung quy cũng có thể có được một tí quyền để lên tiếng. Cậu tự nhận là kỹ thuật của mình không tồi, trước đây người mà cậu từng kết giao, Từ Dục, ở trên giường cũng là một dáng vẻ đê mê ngây ngất.
Bởi vậy cậu rất hoài nghi Từ Dục sau khi kết hôn, rốt cuộc đã làm chuyện ấy với vợ mình như thế nào.
Cậu đang mất tập trung, Quý Khâm Sinh lại đã cắt xong một đĩa thịt bê, bưng đến trước mặt cậu, chuyển phần ăn mà cậu chưa đụng đến sang phía mình, dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu nếm thử mùi vị.
Du Dã vẫn chưa từng thử qua cảm giác được chiếu cố như vậy bao giờ, khá là mới mẻ.
Cậu nếm thử một miếng, đích thực là rất ngon, thịt săn chắc và giàu sức co dãn, nước sốt rưới ở bên trên cũng rất vừa miệng.
Trông đôi mắt của cậu híp lại, bày ra dáng vẻ hưởng thụ mỹ thực (thức ăn ngon), Quý Khâm Sinh cảm thấy buồn cười, còn lấy khăn giấy lau đi nước sốt dính ở bên mép cho cậu.
Du Dã hé mở đôi mắt, thấy Quý Khâm Sinh sau khi thao tác xong thì ngồi trở lại, không khỏi buột miệng hỏi: "Anh đối xử với người nào cũng chu đáo như thế sao?"
Quý Khâm Sinh sửng sốt trong chốc lát: "Như thế nào?"
Du Dã suy nghĩ một chút, hệ thống lại ngôn ngữ: "Cứ cảm thấy hình thức như hiện tại, có điểm giống như đang hẹn hò."
Một nhà hàng ăn ngon, cắt thịt bê cho cậu, giúp cậu lau chùi khóe miệng, thậm chí cũng không hề lựa chọn làm một trận tính ái không có mục đích, mà là dẫn cậu ra ngoài ăn tối.
Nếu như chỉ là muốn có một cuộc tình lãng mạn ở nước ngoài, việc gì phải bỏ gần cầu xa như vậy, cậu tự nhận là thắt lưng đủ rộng, quần cũng không khó cởi, không có tiết tháo gì.
Cậu cảm thấy kỳ lạ, cũng bèn hỏi. Có lẽ là không ngờ cậu thẳng thắn đến như vậy, Quý Khâm Sinh bật cười ra tiếng, mãi cho đến khi cậu hơi bực bội, bấy giờ mới nói: "Ai nói đây không phải là hẹn hò."
Ý cười trong mắt Quý Khâm Sinh chưa phai đi, nhìn cậu thật sâu: "Là hẹn hò đấy, tôi rất thích em, em thì sao?"