Du Dã biết, Trình Sở làm như vậy cũng là nghĩ cho người bạn này của y, bảo cậu đứng ở góc độ của Trình Sở mà suy nghĩ, có lẽ cũng sẽ cảm thấy oan ức, không tài nào hiểu nổi cậu bị làm sao.
Cậu bấm nhận cuộc gọi, quả nhiên bên kia im bặt một hồi, chắc là bỏ di động xuống xem, không thể tin thế mà lại kết nối được.
Du Dã: "Alo?"
Trình Sở: "Du Dã mày là cái đồ phụ bạc!!! Mày không bắt điện thoại của tao!! Mày vì một thằng đàn ông mà không bắt điện thoại của bà mày!!"
Du Dã bị chọc cười: "Người chị em ơi bà tém tém lại một chút."
Trình Sở nghe thấy cậu còn hùa theo nói giỡn với mình, đại khái là đã không còn giận nữa, cũng thở phào nhẹ nhõm. Y nghiêm trang nói: "Du Dã mày chớ làm tao sợ, lần sau mày có giận nữa thì cũng đừng cắt liên lạc với tao, tao sẽ rất khó chịu."
Du Dã nghe vậy, cũng biết những hành động của mình đã phần nào làm tổn thương trái tim của Trình Sở. Những chuyện này có liên quan gì đến Trình Sở đâu, là vấn đề giữa cậu và Quý Khâm Sinh.
Du Dã: "Bữa nào rảnh đi nhậu đê."
Trình Sở: "Bây giờ tao đang ở một quán thịt nướng, một mình, đã đặt bàn rồi, mày có tới không."
Đã nói đến nước này rồi, Du Dã dứt khoát bảo tài xế taxi lái đi quán thịt nướng, không về nhà nữa. Quán thịt nướng không xa, nhưng lại ngược hướng với đường về nhà, vì vậy tốn thêm nửa tiếng, đồng hồ cũng nhích thêm một con số.
Du Dã xuống xe, lúc này đang quan sát ở ngoài quán. Quán ăn được bao bọc bởi mặt kính trong suốt, Trình Sở ngồi dựa vào cửa sổ, đích thực chỉ có một mình y, rất an toàn, không có ai khác.
Du Dã thở phào nhẹ nhõm, nếu như ở đây còn có "kinh hỉ" gì đó chờ cậu, cậu sẽ thực sự không có cách nào làm bạn với Trình Sở được nữa.
Lúc cậu bước vào, Trình Sở đã nướng rất nhiều, xếp mớ đĩa trống trơn thành hai chồng cao chót vót.
Trình Sở trang điểm nhẹ nhàng, trên mặt bị khói nóng xông ra một lớp mồ hôi, may là làn da của y trắng, thoạt trông chỉ hơi bóng mịn, không phải bóng dầu. Có lẽ là do nướng thịt đến vô cùng hăng say, cả khuôn mặt của y đều đỏ lựng, có thể cảm nhận được một cách trọn vẹn lần này y muốn làm lành với Du Dã đến cỡ nào.
Thế nhưng bình thường Trình Sở luôn là một người thấy chai dầu đổ cũng chẳng buồn đỡ*, lần này tự giác như vậy, Du Dã có chút buồn cười, lại thấy cảm động, cậu cởi áo khoác, ngồi xuống đối diện với người kia: "Được rồi, đừng gắp cho tao nữa, tao ăn không hết nhiều như vậy."
*ý là một người thờ ơ, thiếu tinh tế, lười nhác, không quan tâm gì đến xung quanh
Trình Sở đang dốc sức nướng thịt, bấy giờ mới phát hiện có người đến, y ngừng tay, vừa mới định mở miệng, kết quả nhìn thấy Du Dã, lại ngây người ra.
Du Dã rót cho mình một cốc trà thanh miệng: "Nhìn tao kiểu đó là sao đấy."
Trình Sở hoàn toàn đánh mất tâm tư đùa giỡn: "Sao mày gầy đi nhiều quá vậy?"
Du Dã thoáng ngẩn ra, cậu thì không cảm thấy mình gầy đi bao nhiêu. Trình Sở nhìn ra cậu chẳng để tâm lắm, vội vàng móc chiếc gương dùng để dặm trang điểm của mình ra, giơ đến trước mặt Du Dã: "Mày xem mày kìa, hai má lõm hết vào rồi."
Du Dã chăm chú nhìn chính mình ở trong gương, quả thật có chút gầy ốm, thoạt trông không có nhiều sức sống cho lắm. Có lẽ bởi vì nguyên nhân hiện tại cậu đang uống thuốc, kể từ khi bắt đầu uống thuốc, khẩu vị của cậu vẫn luôn chẳng ra gì.
Cậu cũng có nghe theo lời của bác sĩ, ăn đủ một ngày ba bữa vào một khung giờ cố định, mà không có cảm giác thèm ăn vẫn là không có cảm giác thèm ăn, ăn nhiều còn thấy buồn nôn.
Du Dã đã rất lâu rồi không có đụng vào đồ ăn dầu mỡ như thịt nướng, hiện giờ cậu chỉ ngửi mùi thôi cũng cảm thấy nôn nao trong dạ dày.
Cậu đến chỗ này dù sao cũng không phải là để ăn uống, mà là đến để gặp Trình Sở. Trình Sở là một người thích náo nhiệt như thế, sao có thể đi ăn một mình. Cũng là bởi vì muốn ép cậu ra ngoài gặp y, cho nên mới làm như vậy mà thôi.
Nếu cậu không muốn nghỉ chơi với Trình Sở, vậy thì đi gặp thôi.
Trình Sở gắp thịt cho cậu, còn nhúng nước chấm cho cậu, còn cả ấn chuông để gọi rượu: "Đêm nay chúng ta uống say một chút, không say không về."
Du Dã ăn một miếng thịt, tranh thủ dùng nước trà đưa vào trong bụng, sau đó giơ tay, làm động tác phất tay xuống, ngăn Trình Sở lại: "Thôi đừng, hiện giờ tao không thể uống rượu."
Nhân viên phục vụ đi tới: "Hai quý khách có muốn gọi gì khác không ạ?"
Du Dã nói trước: "Xin chào, cho tôi một bát cháo bí đỏ, cảm ơn."
Nhân viên phục vụ: "Vâng thưa quý khách."
Chờ đến khi nhân viên phục vụ đi khuất, Trình Sở mới nói: "Mày cai rồi?"
Trình Sở thật sự rất khó chịu, Du Dã trước đây đi chơi với bọn họ, sẽ uống rượu sẽ cụng ly. Hiện tại chẳng những gầy xơ xác, mà ngay cả rượu cũng cai.
Cho dù trước đó trong lòng Trình Sở thiên vị Quý Khâm Sinh, thì bây giờ cũng đã đứng về phía người bạn lâu năm của mình một cách vô điều kiện. Làm Du Dã đau khổ như vậy, họ Quý không phải là người tốt.
Trình Sở cũng uống nước trái cây chung với cậu, y nhìn ra Du Dã chẳng muốn ăn những món ở đây một chút nào: "Dạ dày của mày bị sao vậy?"
Du Dã lắc đầu: "Dạ dày không có việc gì, tao chỉ là đang uống thuốc, chẳng thiết ăn gì."
Trình Sở vội hỏi: "Bị bệnh gì thế, gầy xơ xác rồi kìa."
Du Dã không có ý định chia sẻ quá nhiều: "Cảm lạnh nhẹ thôi, không có việc gì."
Trình Sở cảm giác được tình hình không phải là như thế, trong lòng khó chịu, nhưng cũng biết lúc này gặng hỏi không được, đành phải tự mình gọi rượu, tự mình rầu rầu mà uống.
Du Dã nói đùa: "Tao cũng đến đây bằng taxi, nếu mày uống say thì tao sẽ không đưa mày về đâu."
Trình Sở cầm chai bia, nói giọng u oán: "Mày không đưa tao thì tao về nhà với mày, đêm nay chỉ có hai đứa mình, làm một buổi tâm sự giữa những người bạn thân chí cốt với nhau đê."
Du Dã: "Ai bạn thân chí cốt với mày, mày tỉnh táo lại một chút."
Hai người ăn ăn uống uống tâm sự, đều ăn ý mà tránh đi những chuyện không thể đàm luận, những người không thể đề cập tới.
Chỉ là mặc dù có lòng muốn tránh né, nhưng theo số chai bia Trình Sở uống cạn càng lúc càng tăng, y say rồi, nỗi oan ức cũng ập đến.
Trình Sở đỏ bừng hai mắt, khóc thút thít mà nhìn Du Dã: "Tiểu Dã, đừng trách tao, tao không phải là cố ý."
Du Dã dỗ dành y: "Tao biết, chúng ta không nói về chuyện này."
Trình Sở: "Mày không nói chính là có khúc mắc, mày tin tao, tao thật sự cho rằng hắn sẽ tốt với mày."
Trình Sở nấc cụt một cái: "Hắn nói với tao xích mích giữa tụi mày là bởi vì chuyện vị hôn thê của hắn, tao hỏi qua những người biết về sự kiện năm đó, bọn họ thực sự không có gì."
Du Dã không nhịn được mà rút một điếu thuốc lá ra, ngón tay khe khẽ run rẩy, cũng không châm lửa, cậu không định hút thuốc trong nhà, nhưng sắc mặt của cậu đã rất khó coi.
Đôi mắt đượm men say của Trình Sở mờ mịt, hoàn toàn không cảm nhận được cái gì, y chỉ nói hết ra những lời muốn nói.
Trình Sở tiếp tục say khướt mà nói: "Mày biết không, thực ra trước buổi tiệc đón người về nước kia, Quý Khâm Sinh đã từng đến tìm tao."
Du Dã đứng hình, não bộ chưa xử lý được.
Trình Sở nói: "Hắn hỏi tao mày tên là gì? Hắn nói là hắn đã hỏi thăm rất nhiều người, chỉ có mình tao biết mày, hắn bảo tao nhất định phải dẫn mày tới."
Trình Sở: "Tao chỉ thấy hắn trông rất đẹp trai, bèn nói với hắn mày tên là Du Dã. Tao nhớ là mày cũng có thể cặp với đàn ông, cho nên giới thiệu mày cho hắn. Tao không biết tụi mày đã từng có một thời với nhau. Quý Khâm Sinh nói, hắn đã tìm mày hai năm, kể từ lúc mày rời đi, thì hắn vẫn luôn luôn, tìm mày không ngừng nghỉ."
Du Dã nâng tay lên đánh rơi cái cốc, tiếng thủy tinh vỡ vụn rất vang, tiếng trò chuyện xung quanh đều im bặt, Trình Sở cũng đã hơi tỉnh táo lại.
Y nhìn Du Dã ở trước mặt y, từ đôi mắt đỏ hoe, xương quai hàm gồng cứng, cho đến thần sắc trộn lẫn nỗi kinh ngạc và sự phẫn nộ.
Trình Sở đã tỉnh rượu hoàn toàn, y không dám nói lời nào nữa.
Du Dã nghiến răng nói: "Hắn nói dối!"
Trình Sở nhỏ giọng thì thào: "Gì cơ...?"
Hai giọt nước mắt lăn ra từ trong hốc mắt của Du Dã: "Mày nói hắn không biết tao?"
Trình Sở không dám lên tiếng, y là biết được từ chỗ của Quý Khâm Sinh, Du Dã lúc qua lại với hắn đã dùng tên giả, cho nên hắn mới mãi mà chẳng tìm được cậu.
Du Dã lặp lại một lần nữa: "Hắn nói dối, không phải là như vậy, không thể là như vậy được."
Nếu đúng là như vậy, thế thì chẳng lẽ tất cả đều là ma xui quỷ khiến, tự làm tự chịu?
================================================