Trì Tiểu Úc vẻ mặt hời hợt, cuối cùng chọc giận ông ta một lần nữa, rồi mới rời đi.
Trong văn phòng của mình, Trì Tiểu Úc đang xoay xoay cái ghế, dùng đường điện thoại nội bộ cho gọi thư ký riêng của cô.
Thẩm Hải Quyền phân cho cô một nữ thư ký, tên là Trầm Mạt, mặt mũi thuộc loại phổ biến, nhìn không có chút gì đặc biệt, nhưng dáng người của cô ta thì lại hoàn toàn ngược lại.
“Thẩm Kỳ Tinh đến rồi sao?” Trì Tiểu Úc vặn eo bẻ cổ, uể oải nói.
“Dạ, chưa đến.” Trầm Mạt mặt không chút thay đổi, đứng thẳng, mở miệng trả lời.
“Ah~ “ Trì Tiểu Úc sờ sờ cằm, nhìn Trầm Mạt, nghi hoặc hỏi, “Có phải trước đây tôi đã từng gặp cô ở đâu rồi không?”
Trầm Mạt ngẩng đầu, nhìn cô một lúc, lại nhanh chóng cúi đầu xuống, trả lời, “Không có.”
“Ah~” Trì Tiểu Úc gật đầu, thờ ơ ra lệnh, “Vậy cô đi ra ngoài đi, Thẩm Kỳ Tinh tới thì cô vào thông báo cho tôi biết.”
“Vâng.” Trầm Mạt xoay người, đi ra ngoài.
Trì Tiểu Úc nhìn bóng lưng của cô ta, hơi nhíu mày, hình như cô đã thật sự nhìn thấy cô ta ở chỗ nào đó, nhưng bây giờ không thể nhớ ra.
Điện thoại di động rung rung một cái, Trì Tiểu Úc cầm lên, nhìn hết nội dung tin nhắn, liền giận đến tím mặt, nghiến rang, ảnh cô đáng thương ngồi trước cửa nhà mình, còn được PS(Photoshop) hết sức tỉ mỉ, nếu là người quen cô thì chỉ cần nhìn qua một cái, sẽ nhận ra cô ngay lập tức.
Còn có một dòng tin nhắn phía dưới tấm ảnh, cô nói cho tôi biết cô có muốn tôi gửi tấm ảnh này cho bạn bè để họ giữ lại hay không? Ha ha!
Tần Linh Huyên kia, Trì Tiểu Úc cô sẽ nhớ kỹ lần này!
Tần Linh Huyên, nếu cô muốn chết thì cứ thử làm như vậy xem.
Trì Tiểu Úc tức giận dùng điện thoại di động gửi đi một tin nhắn.
Mới vừa gửi đi được một lúc, liền nhận được cuộc điện thoại đến từ Tần Linh Huyên.
“Nghe nói Phượng Hiên Các mấy hôm trước mới giới thiệu mấy đồ ăn mới, nhìn rất tinh tế, đẹp mắt, còn rất ngon nữa, cô cảm thấy...”
Lại là cái giọng nói ác ma này, Trì Tiểu Úc cắn răng.
Phượng Hiên Các là nhà hàng nổi tiếng số một, đồ ăn ở đó có thể bình thường được sao?
Mặc dù tức giận, Trì Tiểu Úc vẫn đáp ứng cô.
Mãi cho đến khi hết giờ làm, Trầm Kỳ Tinh cũng không có tới công ty, Trì Tiểu Úc bình tĩnh gọi điện cho Thẩm Hải Quyền, tiện thể làm cho ông ta tức giận một lần nữa, rồi vui vẻ tan làm.
Mới ra cửa, đã thấy được ác ma Tần Linh Huyên đang cười đến híp cả mắt, mắt cũng sắp nhìn không thấy được nữa rồi.
Trì Tiểu Úc liếc cô một cái, ngồi lên xe, sau đó nhân tiện gọi điện thoại cho Giản Diệc Tu,“Lão công, em hôm nay không thể về ăn cơm được rồi.” Trì Tiểu Úc thanh âm có chút uy khuất, không quên tố cáo chuyện Tần Linh Huyên làm với anh.
Tần Linh Huyên ác liệt quơ quơ điện thoại di động của mình, miệng còn mấp máy, cô còn dám nói nữa, tôi lập tức gửi tấm ảnh này đi cho cả thế giới biết bộ dáng chật vật của Trì Tiểu Úc cô.
“Ừ, anh biết rồi.” tín hiệu của Giản Diệc Tu hình như không được tốt, nói chuyện có chút đứt quãng.
“Em cúp máy đây.” Trì Tiểu Úc nói chuyện xong liền cúp máy.
Giản Diệc Tu để điện thoại xuống, không khí ôn hòa lúc nãy liền biến mất, lạnh nhạt nhìn người đối diện, “Nói vào trọng điểm, tôi không có thời gian để lãng phí với cô.”
Trên gương mặt mềm mại đáng yêu của Lam Tiểu Băng xuất hiện vẻ bối rối, cô đột nhiên phát hiện có lẽ ngay từ đầu, ý nghĩ muốn cùng người nam nhân này giao dịch chính là một sai lầm.
Nhưng mà, đã đi tới bước này, cô đã không thể quay đầu được nữa.
Lam Tiểu Băng cắn răng nói: “Chỉ cần anh giúp tôi chuyện này, anh muốn biết chuyện gì, nếu tôi biết, tôi sẽ nói hết.”
Lam Tiểu Băng nắm chặt nắm đấm, đây là cơ hội cuối cùng của cô, có chết cô cũng không muốn gả cho người tàn phế kia.
Cho nên, Trì Tiểu Úc, chỉ có thể thật xin lỗi cô một lần nữa.
Ai bảo quá khứ mà cô muốn giấu diếm, hết lần này tới lần khác chỉ có mình tôi biết.