Trong phòng làm việc vắng vẻ, chỉ có tiếng gió lành lạnh thổi vào vì cánh cửa sổ đã được mở ra, tay Trì Tiểu Úc che ở trên những đống giấy tờ kia, từ trên ghế sofa Trì Tiểu Úc đứng dậy.
Cơ hội này cô cự tuyệt không được.
Thẩm Hải Quyền đã kiên nhẫn trấn an cô, mà Trì Tiểu Úc cô cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này, hai người bọn họ biết rõ điểm thăng bằng của đối phương, chính vì vậy ông ta với đưa ra yêu cầu này vì biết rằng chắc chắn cô sẽ cắn câu.
Hiện tại, vấn đề tranh chấp giữa hai người bọn họ là về Cẩm Tú, đây là một cuộc chiến tranh không có khói thuốc súng.
Địa vị của Thẩm Hải Quyền ở Cẩm Tú không thể phủ nhận, giống như một cây đại thụ, gốc rễ của ông ta đã cắm sâu vào từng ngõ nghách trong Cẩm Tú.
Chỉ cần ông ta không chủ động rời đi, không người nào có thể rung chuyển địa vị của ông ấy ở đây, mà trong tay Trì Tiểu Úc chỉ có năm mươi mốt phần trăm cổ phần kia, bao nhiêu đó không đủ để lật đổ ông ta.
Thẩm Hải Quyền sẽ không cho cô cơ hội từng bước trưởng thành, ông ta ước gì có thể đuổi cô ra khỏi công ty càng sớm càng tốt, vì ông ta không muốn đợi đến khi cô cường đại rồi phải dùng một chiêu cá chết lưới rách.
Tròng mắt Trì Tiểu Úc híp lại, cô đã có một ý nghĩ.
Trì Tiểu Úc đơn giản thu thập bàn làm việc một chút, đem giấy tờ trọng yếu cất kỹ trong tủ rồi khóa lại, cầm điện thoại di động lên, rồi rời công ty.
Trong tòa nhà của Tần thị, Tần Lương đang gác chân lên mặt bàn, anh ta vừa mới bị anh trai dùng giọng điệu giễu cợt dạy dỗ một trận, cuối cùng Tần Lương cũng thông suốt, nhưng cũng chính vì vậy mà anh ta lại càng căm tức, mỗi khi nhớ đến khẩu khí của Cẩm Tú anh ta không kìm được muốn phát hỏa.
Mẹ kiếp, Giản Diệc Tu không để cho anh ta đi tìm Trì Tiểu Úc gây phiền toái, vậy nếu anh ta đi tìm lão đầu kia gây phiền toái hẳn là được đi?
Tần Lương mới vừa quyết định xong chủ ý này, đã nhìn thấy phụ tá của anh ta đẩy cửa tiến vào.
"Tần tổng, ngài có khách tới."
“Không gặp." Tần Lương vung tay lên, không cần suy nghĩ liền cự tuyệt, cầm lên một cái áo khoác mỏng muốn đi ra ngoài."
"Dạ, nhưng đó là một mỹ nữ..."
"Vậy thì cho vào đi."
Đầu tên phụ tá đầy hắc tuyến, người đàn bà kia thật hiểu rõ Tần tổng của bọn họ, trước khi đi vào còn không quên dặn dò anh ta một câu nói này nếu Tần Lương không muốn gặp cô.
Bất quá chuyện này không liên quan đến anh.
Phụ tá rất khốc, xoay người rời đi.
"Tại sao là cô?" Vừa nhìn thấy người tiến vào là Trì Tiểu Úc, Tần Lương nhảy dựng lên.
"Tại sao không thể là tôi?" Trì Tiểu Úc cười híp mắt cười híp mắt nói, cô không quá bất ngờ với phản ứng của Tần Lương, Trì Tiểu Úc rất thoải mái ngồi vào trên ghế sofa, bộ dáng cô giờ này thật đúng là chướng mắt.
Sắc mặt Tần Lương đổi tới đổi lui, bộ dáng điên cuồng muốn tận tay xé rách bộ mặt bình tĩnh của Trì Tiểu Úc, nhưng mà nhớ lại lời dặn dò của Giản Diệc Tu, anh ta đành phải nhịn vậy.
Việc này thật khó khăn với Tần Lương, anh ta sắp chết vì nghẹn rồi!
Trì Tiểu Úc rất không đứng đắn, vẻ mặt vô tội nhìn Tần Lương: "Làm sao vậy? Sao không đến đây ngồi xuống?"
Đại não Tần Lương không ngoài ý muốn bị từng câu nói của Trì Tiểu Úc kích thích, người đàn bà này, cô ta chắc hẳn rất lâu rồi không bị ăn đòn.
Tên phụ tá kia gõ cửa, cũng không cần người bên trong lên tiếng đã thong dong bưng một ly cà phê để xuống trước mặt Trì Tiểu Úc: "Xin lỗi, nhanh tay nên chỉ pha được một ly."
Chỉ có một ly cafe...
"Tôi mới là chủ của anh, sao lại không có phần của tôi hả?"
Lý trí của Tần Lương hoàn toàn bay mất rồi, hung ác la hét với tên phụ tá, tên phụ tá không hề sợ hại, bình tĩnh đứng nơi đó giống như Tần Lương là một con tiểu miêu, meo meo một lúc sẽ hết.
Ông chủ người lại nghịch ngợm rồi.
Tần Lương thở ra một hơi, ngừng lại cơn giận dữ.
"Tôi xin phép ra ngoài trước." Tên phụ tá hướng về phía Trì Tiểu Úc gật đầu một cái, vẻ mặt thông cảm với sự bất đắc dĩ của cô, một ánh mắt anh ta cũng không thèm ban cho Tần Lương mà đã đi thẳng ra ngoài.
Tần Lương bị chọc tức mà làm cho bản thân té ngã từ trên ghế xuống, tên phụ tá đáng ghét kia là đang thay người ngoài giáo huấn anh ta sao? Đúng là nuối ong tay áo mà!