Lúc này Tần Lương mới ngừng việc tra tấn Triệu Húc Nghiêu lại, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Tiêu sái đi tới trước mặt Thẩm Hải Quyền, một cước dẫm lên trên mặt bàn, miệng hùng hùng hổ hổ, tựa như một ác bá nói: "Ông già kia, chuyện này nhất định phải cho tôi một câu trả lời rõ ràng, nếu không thì không xong đâu."
Thẩm Hải Quyền tức giận, trên trán nổi đầy gân xanh, đúng là làm càn mà.
Tần Lương nói xong câu này, cũng không còn tâm tình mà náo loạn nữa, quay mặt nhìn về phía Giản Diệc Tu, nhíu mày.
Kế tiếp tới phiên anh đấy.
Giản Diệc Tu không nhìn anh ta, ôm Trì Tiểu Úc, lạnh lùng xoay người rời đi, còn không quên phân phó, "Đây là sơ sót của anh thì tự mình giải quyết đi."
"Này, anh biết rõ tôi không thích mấy chuyện liên quan đến đàm phán mà, còn có, anh không phải tới đây là vì muốn ra mặt thay tôi sao?" Tần Lương nhảy dựng lên, vẻ mặt hiện rõ tức giận vì bị Giản Diệc Tu chơi cho một vố đau, nhưng đáy mắt hiện lên vẻ đùa giỡn, cợt nhả.
Mắt thấy Giản Diệc Tu không để ý đến anh mà định nhanh chóng rời đi, anh ta vội vàng đuổi theo, chạy thì chạy nhưng vẫn không quên quay đầu lại nhắc nhở hai người phía sau một câu: "Mấy người cứ chờ đó, chuyện này vẫn chưa xong đâu."
Tần Lương chạy ra tới cửa, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Giản Diệc Tu đâu.
"Thấy sắc quên bạn." Tần Lương lắc đầu, phán một câu này, nếu anh ta đi rồi vậy thì không cần phải vội vàng rời đi làm gì, tròng mắt lưu chuyển, liền nhìn thấy Thạch Mật phía bên kia, mắt đeo kính đen, vẻ mặt lạnh nhạt.
Tần Lương lộ ra một nụ cười xấu, đi tới chỗ cô, cúi người, một tay chống lên trên bàn Thạch Mật, giọng nói đầy từ tính, cợt nhả nói: "Mỹ nữ, tôi có thể mời em ăn một bữa cơm không?"
Thạch Mật ngẩng đầu, tròng mắt híp lại, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy giọng nói đầy tức giận và tiếng đồ đạc bị đập phá từ phòng làm việc của Thẩm Hải Quyền truyền đến.
Thạch Mật bất đắc dĩ buông tay: "Cảm ơn ngài đã đến công ty chúng tôi, hôm nay chắc tôi sẽ phải bận rộn một phen.”
Tần Lương tiếc nuối nhún vai, từ trong túi áo chìa ra một tấm danh thiếp của mình, bảnh bao để xuống bàn Thạch Mật, "Vậy nếu có thời gian rảnh thì liên lạc cho tôi."
Nói xong thì nghênh ngang rời đi.
Thạch Mật liếc mắt tấm danh thiếp một cái, ngoài tên và số điện thoại những thứ khác đều không có, liền nghĩ xuất thân anh ta cũng không có gì xuất chúng.
"Hừ." Thạch Mật khinh thường cười lạnh một cái, trực tiếp ném tấm danh thiếp kia vào thùng rác.
Trong lúc đó, ở bãi đậu xe, Trì Tiểu Úc nãy giờ vẫn bất an, trầm mặc, được ôm một đường tới tận chỗ để xe, Giản Diệc Tu mới để cô xuống.
Trên đường về nhà, Giản Diệc Tu không nói chuyện, mặt lạnh lái xe.
Trì Tiểu Úc cau mày, trong lòng có chút suy sụp.
Tâm tình Giản Diệc Tu bất định làm cho cô càng hoảng loạn, cô tình nguyện bị anh trừng phạt, cũng không muốn anh cứ trầm mặc mãi như thế này.
Mỗi khi anh trầm mặc, làm cho cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người bọn họ thật.
Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi anh. Cô cực kỳ chán ghét cái cảm giác này.
Xe bỗng nhiên dừng lại, Trì Tiểu Úc thì vẫn còn đang mải ngẩn người, theo quán tính thân hình đang nằm trên ghế ngồi bị lăn xuống sàn xe.
Đỗ xe xong, Giản Diệc Tu gõ cửa xe, bên trong xe, mặt Trì Tiểu Úc vẫn còn ngơ ngác, giống như không kịp phản ứng đã bị ngã.
Trì Tiểu Úc sửng sốt hai giây, ngay sau đó liền nổi giận, vỗ ghế ngồi tỏ vẻ không phục, "Anh cố ý!"
"Đúng thế." Giản Diệc Tu lạnh nhạt thừa nhận, cúi đầu nhìn cô.
"Anh thật là quá đáng!" Trì Tiểu Úc giận đến mức không biết nên nói gì vào lúc này chỉ biết trợn mắt nhìn anh.
"À."
"À?" Trì Tiểu Úc vẻ mặt không thể tin được, vẻ mặt cực kỳ bất mãn, "Anh lại còn à, Giản Diệc Tu anh cố ý gây sự với em có phải không?"
Giản Diệc Tu khoanh tay, tựa lên cửa xe, mắt nhìn cô, cả người là một bộ dáng em muốn nói gì thì cứ từ từ nói, anh sẽ đứng ở đây lắng nghe.