Lam Tiểu Băng khẽ cau mày, xoay người nhìn lại người kia, vẻ mặt sau khi nhìn thấy người kia rất kỳ quái.
Khi Lam Tiểu Băng trước mặt người khác tuy rằng có chút trong trẻo lạnh lùng nhưng vẫn dịu dàng động lòng người, còn khi trước mặt Trì Tiểu Úc cô ta lại có bộ dạng nhu nhược để lấy lòng Trì Tiểu Úc, nhưng cách cô ta đối đãi với người này thì lại khác.
Chỉ có chán ghét!
Tận cùng chán ghét, ngay cả nói cũng không muốn nói với anh ta, xoay người rời đi.
Người đàn ông cười châm biếm, môi nhổ điếu thuốc đang hút dở ra, đôi mắt dài nhíp lại, coi thường nhìn bóng lưng của Lam Tiểu Băng.
Nâng bước rời đi, quần bò rách làm lộ ra da thịt trắng như sứ theo mỗi bước chân của anh ta.
Lam Tiểu Băng, tôi sẽ hủy diệt hết những chỗ dựa của em.
Người đàn ông cười thật sâu một cái, trong mắt có lóe lên tia nguy hiểm, đẩy cửa đi vào, viên tủy tinh màu tím trên tai trái chợt hiện lên chút ánh sáng u ám.
Trì Tiểu Úc chợt nhướng mày, bỗng nhiên tay dừng một chút.
“Trì Tiểu Úc!” giọng nói của Giản Diệc Tu vang lên bên tai cô.
“A, có chuyện gì vậy?” Trì Tiểu Úc rốt cuộc hồi thần, nhìn thấy Tần Linh Huyên đang che miệng cười trộm.
Đảo mắt nhìn tình hình xung quanh, cô ngay lập tức rút tay về.
Nhưng mà nước canh trên chiếc áo sơ mi trắng của Giản Diệc Tu cũng không thể biến mất.
Trì Tiểu Úc nhe răng cười xấu hổ, để đũa xuống, ân cần cầm lên một cái khăn giấy làm bộ làm tịch lau vết bẩn trên áo cho anh.
“Được rồi.” Giản Diệc Tu cũng không hề để ý chuyện này, lại nhìn thấy biểu hiện của Trì Tiểu Úc, anh cảm thấy khá hài lòng, cuối cùng cũng không so đo với cô.
Trì Tiểu Úc lúc này mới cầm lên đôi đũa, mắt khẽ nheo lại, một bộ dáng giảo hoạt, “Lão công, anh thật thà nói cho em biết, anh có phải đã theo dõi em hay không?”
Giản Diệc Tu liếc cô một cái.
“Nếu không phải sao em mới điện thoại cho anh không tới năm phút, anh đã tới rồi.” Trì Tiểu Úc cười châm biếm, dò hỏi anh.
Giản Diệc Tu lười nhìn cô, tiếp tục lấp đầy cái bụng của mình.
“Anh cảm thấy em có nguy cơ bị cướp đi là tốt, nhưng anh cũng không cần khẩn trương như vậy.” Trì Tiểu Úc vỗ bả vai Giản Diệc Tu, cố gắng khống chế của mình sắp đến mang tai nụ cười.
Một kích này cô không có khống chế tốt lực nên đã tự làm đau tay chính mình.
Tần Linh Huyên ngẩng đầu, liếc mắt khinh thường nhìn Trì Tiểu Úc, đúng là một người tự luyến, cúi đầu một câu cũng không nói, chăm chú ăn thật nhanh.
Không ăn nhanh sẽ không còn đồ ăn mà ăn, đây là phần ưn dnahf cho hai người a, cô không có ngốc.
Khi Trì Tiểu Úc tự luyến xong, nhìn cái bàn trước mặt, hai mắt trừng lớn.
Ngược lại với cô, Giản Diệc Tu và Tần Linh Huyên thỏa mãn để đũa xuống, quả nhiên là phần cho hai người, thật là vừa vặn.
Giản Diệc Tu ưu nhã giở khăn lau khóe miệng, lau xong, ngước mắt nhìn Trì Tiểu Úc, mắt chứa ý cười, “Anh vừa vặn đúng lúc ở chỗ này.”
Vừa vặn sao?
Trì Tiểu Úc tức đến trợn mắt, nắm thật chặt đôi đũa trong tay, “Vậy anh đã ăn rồi, sao còn ăn nhiều như vậy?”
Giản Diệc Tu không rảnh mà để ý đến cô, thờ ơ nói: “Em cần phải đi tính tiền đó.”
Trì Tiểu Úc đập manh bàn một cái, cô phải khởi nghĩa, tại sao lại là cô rả tiền, cô cũng không có ăn được miếng nào, còn phải đi tính tiền sao?
Giản Diệc Tu ý vị thâm trường nhìn cô một cái, ánh mắt chứa ý xấu ánh mắt, theo đường cong trên thân thể tinh tế của cô nhìn xuống.
Trì Tiểu Úc trong nháy mắt tắt ngọn lửa mới đốt lên của mình, đi về phía sau tìm chỗ trốn.
Trì Tiểu Úc khóc không ra nước mắt, lão công của mình a, nuôi không nổi cũng phải nuôi.
Đi ra cửa, mặt Tần Linh Huyên nhân liền đen lại, vệ sĩ đến tận nơi đón cô đi.
Trì Tiểu Úc ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêng tuấn mỹ của Giản Diệc Tu, hai mắt tỏa sáng, “Tối nay trăng sáng thật là đẹp.”
“Có chuyện gì sao?” Giản Diệc Tu không có nghe rõ lời cô nói, hỏi lại.
Trì Tiểu Úc môi khẽ mỉm cười, kiễng mũi chân, khi anh chưa kịp phản ứng đã hôn lên môi anh.