• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Trì Tiểu Úc nhàn nhã uống tách cà phê đãng nhẽ lên là của anh, Tần Lương giận đến mức muốn xông lên đoạt lấy tách cà phê ấy.

Tại sao phải lúc anh đến Cẩm Tú một ngụm nước cũng không được uống, mà lúc người đàn bà này tới đây lại được đối xử giống như đây là nhà mình vậy.

Tên phụ ta kia đúng là cái đồ ăn cây táo rào cây sung mà.

Trì Tiểu Úc liếc Tần Lương một cái, một ngụm uống cạn sạch tách cà phê trên tay, sau đó hai người mắt to trừng mắt đôi mắt nhỏ một lúc lâu.

"Có phải cô được lão đầu tử kia đặc biệt phái cô tới trêu chọc tôi không?" Rốt cục Tần Lương không nhịn được nữa, tức giận rống lên, thiếu chút nữa là có thể lật ngược nóc nhà rồi.

Ở ngoài cửa tên phụ tá kia yên lặng đóng cửa cẩn thận, không muốn để ai nghe thấy câu chuyện của hai người bên trong phòng.

Thật là mất thể diện mà!

Trì Tiểu Úc để tách cà phê xuống, liếm liếm khóe miệng, tách cà phê này không giống như được pha ở đây, uống rất ngon, một lát nữa cô nên hỏi một chút xem tên phụ tá kia mua cà phê ở nơi nào mới được.

Đem những ý nghĩ ngổn ngang trong não đánh văng ra ngoài, Trì Tiểu Úc chỉnh đốn lại tư tưởng muốn tiến vào vấn đế chính.

"Tôi hôm nay tới đây là vì có một chuyện muốn thương lượng với anh." Trì Tiểu Úc nói xong cầm lên cái túi xách được đặt ở một bên.

Cô ta đổi giọng cũng quá nhanh đi, đầu óc Tần Lương có chút thích ứng không được nên hơi bối rối.

Trì Tiểu Úc lấy ra một bản hợp đồng còn nguyên kiện từ trong túi xách.

Tần Lương vừa nhìn thấy liền biết đó chính là bản hợp đồng đã làm cho anh  bị người người trách mắng, anh đã mất hết mặt mũi vì cái bản hợp đồng này, mặt Tần Lương thoáng cái đỏ lên, muốn xông lên đoạt lấy cái bản hợp đồng đáng ghét kia.

Một giây sau có một chuyện đột nhiên phát sinh khiến cho hai mắt Tần Lương phải mở to.

Xoẹt xoẹt...

Mấy tiếng xé rách thanh thúy vang lên trong căn phòng có chút ngoài ý muốn, bản hợp đồng kia đã bị hủy thi diệt tích chỉ bằng vài động tác của Trì Tiểu Úc.

Trì Tiểu Úc phủi phủi hai tay, ngẩng đầu mỉm cười nhìn về phía Tần Lương, "Hiện tại, anh đã có thể cùng tôi hảo hảo nói chuyện rồi chứ?"

Tần Lương nghiêm mặt, không biết người đàn bà này đang muốn đùa giỡn gì với anh nữa đây.

Lần đầu tiên gặp anh đã chán ghét người đàn bà này rồi, chắc chắn lúc cô ta ở cùng Giản Diệc Tu dùng bộ dáng đáng thương làm nũng để lấy lòng Diệc Tu, lúc đối mặt với anh thì cô ta lại ra vẻ hờ hững bình tĩnh.

Hai mặt này đối lập rất lớn, cô ta đúng là một người dối trá đến cực điểm.

Giản Diệc Tu nhất định là đã bị bề vẻ ngoài đơn thuần vô hại của cô ta lừa gạt mà không nhìn thấy tâm cơ thâm trầm của cô ta.

Tần Lương nheo mắt lại, đã có nhiều lần anh muốn tự mình vạch trần bộ mặt thật sự của người đàn bà này ở trước mặt Giản Diệc Tu, để cho Diệc Tu biết anh đã đúng mà phải xin lỗi anh.

Nhìn sắc mặt Tần Lương không có một chút chuyển biến tốt đẹp nào, Trì Tiểu Úc yên lặng thở dài, buông tay ra, "Anh không cần phải dùng bộ dáng như lâm đại địch đối với tôi như vậy, tôi làm như vậy chỉ là muốn có thể cùng anh bình tĩnh hoà nhã nói chuyện một chút mà thôi, dù sao Cẩm Tú không có ý muốn buông tha cho cơ hội hợp tác này…"

"Nằm mơ đi! Hạng mục này Cẩm Tú các cô đã bị đá ra ngoài rồi." Tần Lương không nể mặt cắt đứt lời nói của Trì Tiểu Úc, ngạo mạn hếch cằm, mắt liếc xéo Trì Tiểu Úc một cái.

"Tôi cảm thấy anh sẽ thay đổi suy nghĩ của mình." Trì Tiểu Úc cười đến híp cả mắt, một bộ dáng cô đã định liệu trước rồi.

Tần Lương lạnh lùng nhìn cô, nửa giây sau, Tần Lương giống như là đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó, khinh thường bĩu môi, "Dựa vào người đàn ông của cô là một việc rất khó coi đi, hơn nữa, cô có thể xác định Giản Diệc Tu sẽ quản chuyện của cô sao? Hừ."

Tần Lương khinh thường hừ lạnh, Giản Diệc Tu cái người lãnh khốc nam nhân kia sẽ không quản loại chuyện nhỏ nhặt này, người đàn bà này đoán chừng là đã tính toán lầm rồi.

Anh biết Giản Diệc Tu đã hơn mười năm, cho tới bây giờ anh chưa từng thấy Diệc Tu vì nữ nhân nào mà xuất đầu lộ diện, chỉ trừ có lần...

"Bản thân anh chỉ biết dựa vào đàn ông ấy, cũng đừng có đem người khác nghĩ gộp vào cùng một giuộc với mình chứ." Trì Tiểu Úc mỉm cười cắt đứt lời nói của Tần Lương, cũng cắt đứt luôn dòng suy nghĩ của anh ta.

Đợi nghe rõ lời nói của Trì Tiểu Úc..., Tần Lương không có gì bất ngờ lại muốn nổi giận, hình như anh với Trì Tiểu Úc không hợp mệnh nhau thì phải, hai người bọn họ lúc nào cũng chỉ có thể nói chuyện với nhau trong hòa bình trong vài phút đã là một việc quá xa xỉ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK