Cô chỉ là một tiểu nữ nhân không ôm chí lớn, chỉ muốn một cuộc sống thường thường phàm phàm.
Nếu Thẩm Hải Quyền không chịu thỏa hiệp, thì cô sẽ trực tiếp dùng đến chiêu cá chết lưới rách, đợi đến khi cô nắm được công ty trong tay, nhân tiện cam kết làm một người tổng giám đốc chuyên nghiệp, có chuyện gì cũng không phiền.
Nghĩ xong cô cảm thấy mình thật là bi ai, tình nguyện tin tưởng một ngoại nhân cũng không muốn tin tưởng những người có liên hệ máu mủ với mình.
Lam Tiểu Băng bị vạch trần, cũng không hoảng hốt, hàm răng cắn thật chặt môi dưới, vẫn thỉnh thoảng nức nở, vẫn mang bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng
"Tiểu Úc! Cô có thể viết một phần văn bản chứng minh cái này vết thương là do bản thân cô không cẩn thật gây ra, không hề liên quan đến tôi hay không?"
Trì Tiểu Úc quả thực cảm thấy chắc là mình đã nghe nhầm rồi, cô đã không đi so đo chuyện này, mà lựa chọn bỏ qua cho cô.
Có phải cô ta khi dễ cô thành nghiện rồi hay không?
Trì Tiểu Úc trực tiếp vung tay lên, muốn rời đi, cô không rảnh ở đây nghe mấy lời nói vô lý của cô ta.
"Tiểu Úc!" Lam Tiểu Băng không thuận theo, nhất quyết níu lấy cánh tay Trì Tiểu Úc, không để cho cô đi.
"Chuyện này đối với cô chỉ là một việc nhỏ, nhưng nó lại rất trọng yếu đối với tôi, bởi vì tôi là minh tinh, là nhân vật của công chúng, vạn nhất chuyện này bị vạch trần, vậy thì tôi sẽ xong mất, làm sao cô có thể vô tình như vậy!"
Lam Tiểu Băng thực sự đã chạm đến giới hạn của cô, ngón tay mảnh khảnh của Trì Tiểu Úc gãi gãi đầu tóc.
Mẹ nó! Thật là quá đáng ghét!
"Tiểu Úc. . . " Lam Tiểu Băng đột nhiên dừng lại, bàn tay đang đặt ở trên người Trì Tiểu Úc càng thêm dùng sức.
Trì Tiểu Úc nghi ngờ nhìn Lam Tiểu Băng một cái.
"Thì ra là ở chỗ này."
Triệu Húc Nghiêu không biết từ lúc nào đã đẩy cửa đứng ở cửa.
"Tiểu Úc!" Lam Tiểu Băng núp ở sau lưng Lam Tiểu Băng, khẽ lên tiếng.
Trì Tiểu Úc mặc kệ có chuyện gì xảy ra giữa bọn họ, chỉ cần không có liên quan tới cô là tốt rồi.
Trì Tiểu Úc hất tay Lam Tiểu Băng ra, không nói một lời, trực tiếp rời đi.