Gọi xong món ăn, Tần Linh Huyên liền lấy điện thoại di động ra chơi, nói chuyện với cô đều bày ra bộ dáng hờ hững, rõ ràng tâm tình cô không được tốt lắm.
Trì Tiểu Úc im lặng, ném cho cô một ánh mắt xem thường, xem ra cô nàng này thật sự chỉ muốn tìm một người có thể trả hóa đơn cho mình.
Bỗng nhiên điện thoại Tần Linh Huyên vang lên.
Tần Linh Huyên nhìn tên người gọi, nhướng mày, quay sang nói với cô: “Tôi ra ngoài nhận điện thoại một chút nha~”
Trì Tiểu Úc nhàm chán uống nước, mắt nhìn về một phía, yên lặng chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân.
Cô vẫn luôn tò mò về tấm hình kia.
Sẽ là ai đây?
Vẫn là Giản Diệc Tu...
“Quấy rầy một chút.” người phục vụ mang từng món ăn lên.
Trì Tiểu Úc nhìn thấy những món ăn kia, phiền não gì cũng liền biến mất, quả nhiên là Huyên Huyên, thẩm mỹ quả thật không hề tầm thường chút nào.
Thật là đẹp mắt a! Nhìn cũng rất ngon miệng.
Trì Tiểu Úc đợi đã được một lúc rồi mà Tần Linh Huyên vẫn chưa trở về.
“Nhận một cuộc điện thoại sao lại lâu như vậy?”
Trì Tiểu Úc gọi điện thoại cho cô, kết nối, nhưng không ai nhận.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến những tiếng động ồn ào.
Trì Tiểu Úc có dự cảm xấu, ở chỗ này, còn dám lớn tiếng gây chuyện, trừ cái Tiểu công chúa bốc đồng kia, thì còn ai dám đây?
Cô liền đứng lên, mở cửa ra, quả nhiên, Tần Linh Huyên đang đứng ở chính giữa đại sảnh, lên mặt giáo huấn người khác, cô ấy hất càm lên, khinh thường nhìn người đối diện.
Người đối diện... Trì Tiểu Úc nhíu mày, thật là xui xẻo.
Dĩ nhiên lời này là nói vì người đối diện kia.
Lam Tiểu Băng, không phải ai khác, chính là người mà Tần Linh Huyên ghét nhất.
Từ nhỏ Tần Linh Huyên đã không vừa mắt Lam Tiểu Băng, Tần Linh Huyên không ít lần khi dễ cô ta, khi đó cô ấy còn...
Quên đi, mấy chuyện ngu ngốc này vẫn nên ít hồi tưởng lại là tốt nhất, mỗi lần nhớ tới, cô cũng hận không thể tự cho mình một cái tát.
Giờ phút này Lam Tiểu Băng bày ra một khuôn mặt nhu nhược, hai mắt linh động, rưng rưng nước mắt, trong miệng vẫn không ngừng nói xin lỗi.
Cô ta quả thật đã thành công đạt được sự đồng tình của mọi người, ngày mai trên mạng chắc chắn sẽ lại tràn lan mấy bình luận thương sót cô ta cho mà xem.
Trì Tiểu Úc cau mày, cô không sợ Lam Tiểu Băng gây bất lợi cho Huyên Huyên, nhưng mà mấy người não tàn kia, vạn nhất đối với Huyên Huyên làm ra mấy hành động uy hiếp gì thì cô không thể khẳng định...
Cô sẽ không để cho người nào có cơ hội thương tổn Huyên Huyên, trừ Giản Diệc Tu ra, Huyên Huyên là người trọng yếu nhất của cô ở trên đời này.
Mặt Trì Tiểu Úc trầm xuống.
Nhìn thấy cô xuất hiện, ngay lập tức Lam Tiểu Băng ủy khuất rơi lệ.
Chính là như vậy!!!
Trì Tiểu Úc giễu cợt cười lạnh một cái, chính là cái vẻ mặt này, hết lần này đến lần khác đánh lừa cô, làm cho cô giống như một người ngu, tận tâm tận lực bảo vệ cô ta.
Cô ta còn có tự tin có thể lừa gạt cô sao?
Cách đó không xa, giọng nói của Tần Linh Huyên truyền vào cô: “Mẹ kiếp, tôi không phải là đã cảnh cáo cô, rồi sao? Khi nhìn thấy bổn tiểu thư thì nên đi đường vòng.”
Tính cách Tần Linh Huyên chính là bốc đồng như vậy, cô ấy căn bản không cần chú ý cách nhìn của những người xung quanh, họ thích hay ghét cô cũng không liên quan gì đến cô hết.
Nhưng cô ấy có tư cách để bốc đồng như vậy, vì cô ấy có hậu thuẫn, cho dù những người sau lưng kia chán chết cô đến thế nào đi chăng nữa, cuối cùng họ vẫn phải lấy lòng cô.
“Huyên Huyên, đủ rồi.” Trì Tiểu Úc ngăn cản cô, lắc đầu, “Trước mặt công chúng, không nên làm những chuyện quá đáng.”