Tần Lương bình sinh hận nhất người ta nói anh không bằng anh trai anh, cũng hận nhất người khác nói anh là dựa vào anh trai mới có thể có cơ hội ở đây hoành hành ngang ngược.
Nhưng hết lần này tới lần khác, có biết được anh cũng suốt ngày bị đè ép.
Trì Tiểu Úc liếc liếc đầu ngón tay, đối với đối tượng bị trêu chọc thành công, Tần Lương, đang nổi giận một bên cô làm như không thấy.
Ai bảo anh ta cứ thích khiêu chiến cực hạn của cô.
Trì Tiểu Úc thản nhiên đứng dậy, “Xem ra chúng ta không thể dùng phương thức nói chuyện để đả thông rồi.”
Hợp đồng cô sẽ nghĩ cách khác, không nhất định phải cần sự đồng ý của Tần Lương, mặc dù biện pháp này sẽ khiến cô phải trả một cái giá khá cao.
Nhưng mà ở bất kể trong tình huống nào, cô cũng không cho phép bất luận kẻ nào ở đây trước mặt cô nói, cô đối với Giản Diệc Tu không trọng yếu.
Ai cần bọn họ lo chuyện của bọn cô chứ!
Trì Tiểu Úc buông tha quá thoải mái, Tần Lương có chút ngạc nhiên, theo đạo lý không phải nữ nhân này nên quỳ xuống để van cầu anh đồng ý sao?
Hiện tại cô ta là có ý gì? Anh cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị để hảo hảo nhục nhã cô ta một phen, cuối cùng, cô ta lại chọc anh tức giận, xong rồi lại gạt anh sang một bên.
Cho nên, người đàn bà này là cố gắng chọc giận anh rồi muốn rời đi sao?
Tần Lương tức nghiến răng nghiến lợi, nhịn xuống sự bất mãn trong lòng được khơi dậy bởi sự vọng động của Trì Tiểu Úc, rất tốt, nếu mà Tần Lương anh không hảo hảo giáo huấn cô ta, anh cũng không phải là Tần nhị thiếu gia rồi.
“Chờ một chút đã!” Tần Lương nheo mắt lại, gọi lại Trì Tiểu Úc khi cô ta đang muốn đẩy cửa muốn đi, “Tôi quyết định nên cho cô một cơ hội.”
Trì Tiểu Úc liếc mắt, lại có chuyện gì vậy nữa đây? Muốn ban phát cho cô một cơ hội sao?
Vị thiếu gia này có xu hướng thích bị ngược à?
Màn đêm buông xuống, Trì Tiểu Úc đứng ở ngoài cửa chờ Tần Lương đi ra ngoài.
Một đại nam nhân như anh ta sao so sánh với một người phụ nữ như cô sửa sang quần áo còn phiền toái hơn, cô đã sửa soạn xong được một lúc rồi, anh ta chắc có chứng lựa chọn sợ hãi, bên trái đổi bên phải đổi không biết đến bao giờ anh ta mới hài lòng.
Tần Lương rốt cục cũng đưa ra quyết định cuối cúng, đẩy cửa đi ra ngoài, trong mắt Trì Tiểu Úc bộ đồ Tây anh ta đang mặc căn bản không có khác với mấy bộ lúc trước là bao, mái tóc của anh ta được keo xịt tóc cố định ở trên đầu giúp anh ta lộ ra vẻ trầm ổn anh tuấn, nhưng mà nói đến điểm này, quả thật anh ta một khí chất gì cũng không có.
Tần Lương đưa mắt nhìn Trì Tiểu Úc, không hề có lễ phép quét mắt một vòng trên người cô, “Hừ, miễn cưỡng xứng làm bạn gái của Bổn thiếu gia đi.”
Trì Tiểu Úc mặc một váy hở vai màu vàng nhạt, mái tóc đen mềm mại óng ả kéo dài, lộ ra ra gương mặt tinh tế cùng cái cổ ưu mỹ trơn bóng, xương quai xanh ưu nhã dọc theo người tới bả vai, nhìn qua thật thanh thuần trong đó còn chứa một ít gợi cảm.
Trì Tiểu Úc rõ ràng không có hứng thú nhiều lời với Tần Lương, nên không hề để ý đến lời nói giễu cợt của anh ta, một chút thời gian cũng không muốn lãng phí, xoay người tiêu sái rời đi.
Cùng Tần Lương tham gia yến hội, thật là...
“Bên này mời.” Hai người vừa mới từ trên chiếc xe sang trọng của Tần Lương đi xuống thì bồi bàn đã đi tới đón tiếp.
Bàn chân của Trì Tiểu Úc vừa mới đặt xuống ngay lập tức đã bị người nào đó kéo trở về, cổ chân cô vì đi giày cao gót không chịu được hành vi thô lỗ kia mà bị tổn thương.
Trì Tiểu Úc phảng phất như lại nghe được âm thanh thanh thúy của xương cổ chân mình.
Xương cổ chân cô lại bị trật rồi...
Lời nói dặn dò của bác sĩ lại vang lên bên tai Trì Tiểu Úc.
Một giây hoảng hốt xuất thần, bên hông Trì Tiểu Úc đột nhiên xuất hiên một trận ấm áp, có ai đó tiếp được cô.
Trì Tiểu Úc ngước mắt lên nhìn, gương mặt của Tần Lương gần trong gang tấc, thật ra thì anh ta lớn lên cũng khá tuấn tứ, bất quá không hợp khẩu vị của cô, mặt Tần Lương vừa trắng vừa nhỏ quả nhiên là một công tử bột được bảo vệ khắt khe từ nhỏ.
Trì Tiểu Úc sửng sốt không tới một giây, lúc tỉnh táo lại cô nhanh chóng kiên định đẩy Tần Lương ra, cách xa anh ta hai bước, giống như đang trốn ôn thần vậy.
Hành vi này của Trì Tiểu Úc khiến mặt Tần Lương tối sầm lại, đúng là đồ phụ nữ không biết phân biệt thị phi, anh vừa ra tay giúp đỡ cô ta đó.
Trì Tiểu Úc liếc Tần Lương một cái, giọng nói hờ hững: “Có lời gì muốn nói thì nói, đừng động thủ động cước.”