• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trì Tiểu Úc vừa dứt lời, không khí trong phòng trong nháy mắt trở nên khẩn trương, thiếu chút nữa thuốc súng có thể phát hỏa.

Trì Tiểu Úc nở một nụ cười nhợt nhạt, hoàn toàn bỏ qua cái khuôn mặt đã đen đến cực điểm của Tần Lương, xoay người đối mặt với Thẩm Hải Quyền, nói: "Chuyện này không liên quan gì tới tôi cả, ai làm thì người đó chịu trách nhiệm, đừng có chuyện gì vậy cũng kéo tôi vào, tôi bề bộn nhiều việc, không có chuyện gì quân trọng vậy xin phép đi trước."

Nói xong, mắt Trì Tiểu Úc nhìn thẳng, xoay người, chân mang giày cao gót thanh thanh lãnh lãnh, tiêu sái rời đi.

"Bà mẹ nó chứ!" Tần Lương nhịn không được cục tức này, nói tục một câu, một chân đá văng cái pha lê bàn trà dưới chân, nổi giận, đùng đùng đuổi theo Trì Tiểu Úc.

"... Chú." Triệu Húc Nghiêu sợ hãi rụt rè mở miệng, giờ này sắc mặt Thẩm Hải Quyền quá khó nhìn, hắn ta sợ không cẩn thận dẫm lên khu mìn bị nổ banh xác.

"Đúng là phế vật!" Thẩm Hải Quyền ngay cả nhìn một cái cũng cảm thấy chán ghét, phất tay một cái, để cho Triệu Húc Nghiêu cút đi.

Triệu Húc Nghiêu cắn răng cúi đầu, ngoan ngoãn lặng lẽ đi ra ngoài.

Trì Tiểu Úc nhấn thang máy, cửa cơ hồ sắp đóng lại, lại bị người nào cậy mạnh mở ra.

"Hừ hừ." Tần Lương cười lạnh hai tiếng, sửa sang lại quần áo xộc xệch một chút, một bộ mặt người dạ thú đi vào thang máy.

Cửa thang máy lần này thật sự đóng lại, nhanh chóng đều đặn đi xuống.

Ba ba ba!

Trì Tiểu Úc chậm rãi vỗ tay ba cái, con ngươi màu đen giống như hai quả nho chuyển tới góc bên phải, liếc xéo Tần Lương.

"Hừ. " Tần Lương đắc ý, xoay người đối mặt với Trì Tiểu Úc, ác ý nhích tới gần cô, mượn mặt tường để tạo thành một cái tam giác vây khốn cô.

Trì Tiểu Úc không trốn cũng không tránh, mắt vẫn yên lặng tĩnh mịch như cũ nhìn Tần Lương, phản ứng của cô hoàn toàn không giống với tưởng tượng của Tần Lương trong, xấu hổ, đỏ mặt né tránh.

Tần Lương cau mày, rồi lại giãn ra, giọng nói giễu cợt: "Cô dựa vào bộ dáng này để quyến rũ Giản Diệc Tu hả? Lạt mềm buộc chặt sao?"

Trì Tiểu Úc liếc liếc đầu ngón tay, nhếch khóe môi, một lát sau bầy ra bộ dáng kiêu ngạo, "Anh ấy thì phải dùng bộ dáng khác, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay đã tới rồi."

"Hừ." Tần Lương khinh thường, cái đầu cố ý thổi bên tai cô, "Cô cho rằng tôi sẽ tin sao?"

Trì Tiểu Úc nhướng mày, ngón tay nhỏ bé phẩy phẩy chóp mũi, "Anh có thể cách xa tôi một chút được không? Miệng anh có mùi, tôi sắp chịu không nổi rồi."

"Có chuyện này sao?" Tần Lương giống như một con khỉ nhảy lên, "Cô nói láo, miệng của bản thiếu gia khi nào thì có mùi chứ."

"À, vậy thì vốn không có mùi." Trì Tiểu Úc bình tĩnh buông tay, thang máy vừa vặn đến tầng cô làm việc, thản nhiên đi ra ngoài.

"Cô... " Tần Lương tức giận đến mức đánh một quyền lên trên tường, vẫn không chịu thua, nhấc chân đi theo Trì Tiểu Úc, còn chưa từng có một nữ nhân nào có thể hướng về phía bản thiếu gia lạnh lùng bình tĩnh như thế này.

Nhất định cô ta đang giả bộ, anh muốn xé rách mặt nạ của người đàn bà này, để cho Giản Diệc Tu nhìn thấy rõ ràng bản chất thật sự của cô ta.

"Cho tôi một ly cà phê." Đi tới trước bàn thư ký, Trì Tiểu Úc nhẹ nhàng phân có Trầm Mạt.

"Tôi muốn... " Tần Lương vừa muốn nói, đã bị Trì Tiểu Úc cắt đứt.

"Vị tiên sinh này lập tức sẽ đi ngay, không cần lãng phí nước trà." Vừa nói Trì Tiểu Úc vừa đi vào phòng làm việc.

"Vâng. " Trầm Mạt ngơ ngác nói, sau đó nghe lời đi chuẩn bị cà phê cho Trì Tiểu Úc, bỏ mặc Tần Lương ở nơi đó.

Tần Lương cảm thấy không thể nói lý với người đàn bà này và người bên cạnh cô, trong vòng một ngày đây là lần thứ hai anh bị phụ nữ bơ, người đàn bà này và người bên cạnh cô ta đều là người mù sao?

Tần Lương nheo mắt lại, rất tốt, anh phải trêu tức cô ta mới được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK