Trì Tiểu Úc tưởng tượng cảnh tượng mà cô nói trong đầu, chỉ là hình ảnh thôi, nhưng đúng là không thể bình tĩnh được.
Nhìn cô ấy làu bàu không thôi, Trì Tiểu Úc nhịn không được, khóe môi cong lên, “Được rồi, được rồi, tôi biết là cô bị ủy khuất.”
“Hừ.” Tần Linh Huyên nghe được câu này của cô, lúc này mới hài lòng.
Mấy người ở các phòng kế bên nhô đầu ra muốn hóng hớt, thấy không có chuyện gì hay ho liền đóng cửa phòng, tiếp tục hưởng thụ thức ăn ngon.
Bây giờ ở hành lang chỉ còn lại ba người các cô.
“Tiểu Úc.” Lam Tiểu Băng ôn nhu mở miệng, giọng nói yếu ớt, ủy khuất như là cô ta vừa bị toàn thế giới bắt nạt vậy
Trì Tiểu Úc mặc kệ cô, mắt lạnh thờ ơ, kéo Tần Linh Huyên rời đi.
Nhưng, hết lần này tới lần khác, có người tự tìm phiền phức.
Trì Tiểu Úc cười yếu ớt quay đầu lại, tròng mắt nhìn cổ tay của mình đang bị Lam Tiểu Băng cầm lấy, “Đại minh tinh, tôi bề bộn nhiều việc, không rảnh cùng ngài ở đây đùa giỡn.”
Lam Tiểu Băng rũ mí mắt xuống, trong mắt có tia gian xảo thoáng hiện lên rồi biến mất, “Chúng ta lâu rồi không có cùng nhau tán gẫu, tôi có đặt một gian phòng ở bên trong, muốn cùng dùng bữa không?”
“Không rảnh.” Trì Tiểu Úc không có hứng thú.
“Sẽ có điều ngạc nhiên cho cô đó.” Lam Tiểu Băng ngẩng đầu lên, khẽ cười, ra vẻ thần bí nói, “Sẽ không để cho cô thất vọng đâu.”
Trì Tiểu Úc tròng mắt híp lại, Lam Tiểu Băng mặt vẫn ôn nhu như cũ hướng về phía Trì Tiểu Úc nói mấy câu này, nhưng trong lời nói có chứa như có như không sự uy hiếp.
Ngạc nhiên? Có chuyện gì có thể gây ngạc nhiên cho cô?
Bỗng nhiên, trong đầu Trì Tiểu Úc xâu chuỗi mọi sự việc lại.
“Trì Tiểu Úc.” Giản Diệc Tu bình tĩnh đi tới, tròng mắt quét nhẹ về hướng Lam Tiểu Băng, rồi dừng lại trên người Trì Tiểu Úc.
Trì Tiểu Úc đột nhiên hoàn hồn, cô cảm nhận được bàn tay đang nắm cổ tay cô của Lam Tiểu Băng hơi run rẩy.
Xong! Lại gặp được anh ở đây.
“Cô tố cáo với anh ấy.” Tần Linh Huyên cắn răng, ở bên tai cô nhẹ nhàng trách cứ.
Trì Tiểu Úc hất tay Lam Tiểu Băng ra, cũng không để ý Tần Linh Huyên đang tức giận, nhẹ nhàng giống như con bướm bay đến bên cạnh Giản Diệc Tu.
“Sao anh đến nhanh thế?” Trì Tiểu Úc cười híp mắt, bắt bẻ anh.
“Ừ.” Giản Diệc Tu thưởng cho cô một cái xoa đầu.
“Phòng của chúng ta ở chỗ này.” Trì Tiểu Úc ôm cánh tay anh, đi về hướng gian phòng, “Em đã nói với anh, giá đồ ăn ở đây rất đắt, nhưng nhìn đồ ăn cũng khá ngon miệng, nhất định anh sẽ thích.”
“Thấy sắc quên bạn.” Tần Linh Huyên khinh thường nhìn bộ dáng lấy lòng Giản Diệc Tu của Trì Tiểu Úc, cô mới đòi một bữa cơm đã tố cáo chuyện này với chồng, có thứ gì tốt liền không nhịn được muốn chia xẻ với anh ta.
Thật là không có tiền đồ!
Tần Linh Huyên đưa mắt nhìn Lam Tiểu Băng này giờ vẫn luôn trầm mặc, mày nhíu lại, cô ta như thế này là bị kích thích sao?
Bất quá thật là đúng dịp, họ lại gặp được Giản Diệc Tu ở đây. Nếu không Trì Tiểu Úc đã chạy đến nhà vệ sinh mà khóc đến chóng mặt rồi.
Lam Tiểu Băng đứng trên hành lang, trên mặt đầy mồ hôi lạnh làm nhem nhuốc hết lớp trang điểm tinh tế của cô ta.
Trong mắt vẫn còn lưu lại chút hoảng sợ. Người nam nhân kia xuất hiện ở đây là để cảnh cáo cô. Hóa ra anh ta đã phát hiện ra kế hoạch của cô ngay từ đầu.
Đúng vậy, ngoài mặt Lam Tiểu Băng cùng Giản Diệc Tu giao dịch, thật ra ở sau lưng cô ta còn chuẩn bị thêm một kế hoạch khác.
Cô ta muốn thông qua chuyện hôm nay ép buộc Trì Tiểu Úc phải giúp cô.
Chỉ cần Trì Tiểu Úc nguyện ý giúp cô, cô lại có thể có cuộc sống giống như lúc trước.
Dựa vào Cẩm Tú, ở trong giới giải trí tiếp tục nở mày nở mặt, cô ta sẽ không giống như bây giờ, luôn phải nơm nớp lo sợ, còn bị Thẩm Hải Quyền coi như một món hàng mà tùy ý giao dịch.
Đúng vậy, giống như lúc trước, Trì Tiểu Úc sẽ luôn bảo vệ cô.
(T_T sắp có cảnh hơi H nha~, truyện của umi khá là trong sáng, ko thể H hơn đc nữa)