• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày Mười Hai tháng Bảy là đại thọ cữu phụ Nghiêm lão gia gia của Giang Bình, Giang Bình nhận được thiệp mời của quản gia, nói với Lữ Đại: “Nương tử, đại thọ của cữu phụ ta phải quay về một chuyến, thuận tiện xử lý công việc trong nhà, ước chừng phải hơn một tháng, nàng theo ta về nhé.”

Lữ Đại nghĩ thầm nhân cơ hội này quay về Lư Sơn vấn an Minh Hồ, bèn lộ vẻ ưu sầu nói: “Trở về Hàng Châu có nhiều người như vậy, nếu có ai nhận ra ta, chẳng phải sẽ gặp phiền toái hơn sao? Ta vẫn nên ở đây chờ lang quân về thôi.”

Giang Bình nhớ ra ở phủ cữu phụ thường xuyên có quan phủ lui tới, quả thật không an toàn: “Nếu thế thì ta sẽ về sớm một chút, nương tử ở nhà đóng cửa cẩn thận, cố gắng đừng đi ra ngoài. Nhàn Vân là gã sai vặt lớn tuổi nhất trong trong nhà, tính tình coi như cẩn thận, ta để hắn ở lại trông nhà. Nương tử đi ra ngoài, nhất định phải mang theo hắn.”

Lữ Đại khẽ gật đầu, cũng dặn dò hắn: “Lang quân trở về Hàng Châu, ngàn vạn lần đừng nhắc đến ta với người khác, tránh bại lộ tin tức.”

Giang Bình nói: “Ta nhớ rồi.” Lại áy náy nói: “Giấu tai mắt như thế, trốn trốn tránh tránh, thật quá ấm ức cho nương tử.”

Lữ Đại cúi đầu mỉm cười: “Ấm ức gì chứ, là ta cam tâm tình nguyện.”

Giang Bình cảm thấy hắn không thể giúp được gì, bèn đưa tay ôm nàng vào lòng, vuốt v e mái tóc dài và dày của nàng, khẽ thở dài.

Đêm đó, phu thê hai người có một khoảng thời gian vui vẻ, ngày hôm sau thu xếp xong xuôi, Giang Bình mang theo một gã sai vặt trở về Hàng Châu.

Hắn vừa đi, Lữ Đại có cảm giác tự tại trước nay chưa từng có, giống như dùng khăn vải nịt ngực tới mấy tháng mới được tháo ra. Thì ra làm phu thê, suốt ngày ở cùng nhau hòa thuận vui vẻ cũng là một loại trói buộc.

Đời vật yêu còn dài, nếu muốn nàng cả đời chịu loại trói buộc này, tất nhiên sẽ không vui vẻ gì. Nhưng nếu làm phu thê với Lữ Minh Hồ thì sao? Tuy biết rằng không có khả năng, Lữ Đại vẫn không khỏi nghĩ đến, một người trầm tĩnh như y không có ý niệm trói buộc người khác thì cũng sẽ không muốn bị trói buộc, dù có thành thân cũng không có gì thay đổi.

Nàng dùng một thảo dân biến thành dáng vẻ Lỗ tiểu thư, nói: “Mấy ngày nữa ngươi ở đây làm thiếu phu nhân.”

Thảo dân được nàng truyền một luồng thần thức, lời nói và việc làm giống y như nàng, chỉ là không thể ăn cơm uống nước. Chuyện này cũng không sao, tách hạ nhân ra, lấy đồ ăn đưa tới đổ đi là được.

Lữ Đại một mình rời khỏi Kim Lăng, nhưng không lập tức trở về Lư Sơn mà đến con đường Đồi Sơn ở trấn Giang Tây Môn. Nàng có một bằng hữu họ Lạc, tự Thanh Chi, là một con chim bói cá màu vàng, đã ở đây tu luyện được bảy tám năm.

Vật yêu thích tản mạn, không giống con người sống theo bầy đàn, tạo thành quốc gia rộng lớn rồi cung phụng một người làm cửu ngũ chí tôn. Yêu tuy rằng cũng có thành bang, nhưng chúng phân tán, hiện tại có ba chỗ tương đối lớn: Thành Hàn Lạc, Trúc Tuyết Xuyên, Thủy Long Lĩnh.

Lĩnh chủ Trúc Tuyết Xuyên Lạc Hoa Triều là một con khổng tước trắng nghìn năm tuổi, tu vi cực cao, hiệu là Đạp Toái Quỳnh Dao. Trong ba lĩnh chủ bộ bang, thái độ của Lạc Hoa Triều với đạo môn được xem là ôn hòa nhất.

Mười sáu năm trước, lúc Lữ Đại vừa biến thành hình người, đại sư huynh của Lữ Minh Hồ bị kẻ thù đánh trọng thương, cần đến một vị thuốc gọi là Tử Thảo Hà. Tử Thảo Hà chỉ mọc ở Trúc Tuyết Xuyên, Tử Nguyên Chân Nhân bèn bảo Lữ Minh Hồ đi Trúc Tuyết Xuyên tìm thuốc. Vì sao lại chọn người khó giao thiệp như Lữ Minh Hồ? Bởi vì Lạc Hoa Triều nổi danh ham mê mỹ sắc.

Tử Nguyên Chân Nhân tuy rằng lớn tuổi nhưng mắt không mờ, trong đám đệ tử ai có tướng mạo tuấn mỹ nhất, da dẻ tốt nhất, lão vẫn biết. Dù không cần làm gì thì lĩnh chủ háo sắc đó sau khi nhìn thấy y cũng cảm thấy vui vẻ, đúng không?

Khi đó Lữ Đại vẫn còn dốt đặc cán mai chuyện nam nữ, tất nhiên không rõ tâm tư khi lão gia nhân đẩy đồ đệ đi xin thuốc. Nhưng nàng nghe nói Khổng Tước thích ăn những nam tử mỹ mạo, nên rất lo lắng cho Minh Hồ, muốn cùng y đến Trúc Tuyết Xuyên.

“Nghe đồn ở Trúc Tuyết Xuyên có rất nhiều chim khổng tước, ta muốn đi xem chúng.”

Lữ Minh Hồ nghe nàng nói vậy thì đồng ý. Đến Trúc Tuyết Xuyên, từ trên phi kiếm nhìn xuống có thể thấy sóng trắng cuồn cuộn, một con sông mấy trăm dặm, bao quanh một mảnh rừng rậm xanh tốt, giữa rừng cây có một tòa cung điện màu trắng nguy nga, rất có khí thế, đỉnh cung điện tròn tưởng như một viên minh châu nổi giữa biển xanh.

Con sông lớn này chính là Trúc Tuyết Xuyên, ở dưới đáy sông bị Lạc Hoa Triều bố trí trận pháp, từ đó về sau lông hồng không nổi, chim không bay, pháp bảo cũng không ngoại lệ.

Lữ Minh Hồ hạ phi kiếm xuống, cùng nàng đứng ở bờ sông chờ đò. Ít lâu sau, một chiếc thuyền độc mộc thuận gió vượt sóng đến, một nữ tử đầu đội kim quan, mặc áo xanh đứng ở đầu thuyền, chính là Lạc Thanh Chi.

Thanh Chi là tòng tử của Lạc Hoa Triều, nàng ấy được lệnh tới đón Lữ Minh Hồ, thấy trên vai y có một con chim hỉ thước thì tò mò hỏi: “Lữ đạo trưởng, đây là linh sủng của ngài sao?”

Lữ Minh Hồ gật đầu, Thanh Chi cười nói: “Đây là lần đầu ta thấy có người nuôi một con chim hỉ thước làm linh sủng!”

Lữ Đại nhìn chằm chằm nàng ấy, nghĩ thầm còn có nhiều cái hiếm lạ hơn.

Thanh Chi nói: “Lữ đạo trưởng, sao nàng ta cứ nhìn chằm chằm ta thế nhỉ?”

Lữ Minh Hồ đáp: “Nàng ấy rất thích lông vũ của quận chúa.”

Lông chim bói cá xanh vàng rực rỡ, còn đẹp hơn cả chim khổng tước.

Thanh Chi tuy đang trong hình dáng con người nhưng Lữ Đại có thể nhìn ra.

Thanh Chi nở nụ cười, nhổ một chiếc lông vũ dày và dài trên đầu xuống, nói: “Tặng cho ngươi.”

Hảo cảm của Tiểu Hỉ Thước dành cho nàng ấy đột nhiên tăng lên, nàng vui mừng tiếp nhận lông vũ, thu vào dưới cánh, tặng lại Thanh Chi một viên Xích Liên Đan có tác dụng bổ huyết khí, tăng thêm tu vi. Thứ này còn quý giá hơn một chiếc lông vũ, Thanh Chi liên tục từ chối, Lữ Minh Hồ nói: “Đan dược của nàng ấy ăn không hết, giữ lại cũng lãng phí, quận chúa nhận đi.”

Thanh Chi biết đạo môn bọn họ có rất nhiều đan dược, nhưng cũng không phải nhiều đến mức linh sủng ăn không hết? Ngẫm nghĩ giây lát, nàng ấy bỗng hiểu được những viên đan dược này đối với những người tu hành bình thường là tốt, nhưng với Lữ Minh Hồ thì chỉ giống như râu ria, ăn vào vô vị, bỏ đi thì thật đáng tiếc, vì thế cho linh sủng ăn.

Đã như vậy, nàng ấy cũng không khách khí.

Lên bờ, Thanh Chi hiện nguyên hình bay ở phía trước, dẫn bọn họ đi đến đại điện vương cung. Các yêu tinh của gia tộc nghe nói Lữ Minh Hồ đến đều chạy tới xem mặt. Chim mái là kẻ mạnh, chim trống thì yếu, cho nên thông thường chim trống ở trong nhà, chim mái ra ngoài kiếm sống, vì thế hầu hết đến đây đều là chim mái. Các nàng có khi là hiện nguyên hình đứng ở đầu cành, có người dứng bên ven đường nhìn chằm chằm Lữ Minh Hồ, ríu ra ríu rít, soi mói bình phẩm.

“Vị đạo sĩ này còn tuấn tú hơn cả tướng công nhà ta.”

“Tỷ tỷ, cẩn thận vò dấm nhà tỷ nghe thấy, trở về úm chua chết tỷ.”

“Ta vất vả nuôi sống gia đình, nhìn thêm vài mỹ nam cũng không quá phận, hắn quản được sao!”

Lữ Đại không thích bọn họ như vậy, trừng mắt nhìn lại, Lữ Minh Hồ lại bình thản, giống như đột nhiên vừa điếc vừa mù. Lạc Hoa Triều ở trong điện chờ tiếp kiến Lữ Minh Hồ, vị lĩnh chủ của yêu giới này mặc y phục lụa màu trắng, đầu đội vương miện hoa, đeo dây chuyền, khuyên tai, vòng tay, nhìn từ xa nàng ta uy nghiêm như Bồ Tát, nhìn gần thì rõ ràng yêu mị hơn Bồ Tát vài phần.

Tương truyền Đại Minh Vương Khổng Tước là hậu duệ của Phật Thích Ca Mâu Ni, bởi vậy quan hệ giữa Lạc Hoa Triều và Phật môn không nhỏ. Nàng ta thấy Lữ Minh Hồ, quả nhiên rất vui mừng, ban chỗ ngồi thưởng trà, lại bảo thị nữ lấy trái cây cho Lữ Đại ăn.

Lữ Minh Hồ nhắc đến chuyện xin thuốc, nàng ta vừa không đồng ý vừa không từ chối, cười híp mắt nhìn hắn: “Nghe nói kiếm pháp của ngươi rất tuyệt, ta muốn lĩnh giáo, không biết ý của ngươi thế nào?”

Lữ Minh Hồ nhìn ánh mắt xuân tình của nàng ta, thản nhiên nói: “Tại hạ vô cùng vinh hạnh.”

Lạc Hoa Triều: “Vậy thì đạo trưởng tới chỗ nghỉ ngơi trước đi, tối nay giờ hợi một khắc, ta ở đình Trầm Hương chờ ngươi.”

Ra khỏi đại điện, Thanh Chi dẫn bọn họ đến một sảnh phụ ở phía tây của cung điện, thị vệ đứng tuần tra dọc con đường cũng là nữ tử, bọn họ đều mang theo đao, ngoại hình cao lớn, có người còn cao hơn cả Lữ Minh Hồ. Những người bưng trà trong điện đều là nam tử, quần áo diễm lệ, thân hình nhỏ yếu, đều rất tuấn mỹ, giọng nói uyển chuyển dễ nghe.

Thanh Chi uống một chén trà, đứng dậy cáo từ, khẽ chớp mắt, lại cười nói: “Lữ đạo trưởng, cô cô của ta rất hiếu chiến, ngài phải cẩn thận!”

Đợi nàng rời đi, Lữ Đại biến thành hình người, nắm chặt ống tay áo Lữ Minh Hồ, lo lắng nói: “Minh Hồ, con khổng tước kia muốn ăn ngài đúng không?”

Vừa dứt lời, các nam cung trong điện cười rộ lên, cúi đầu mím môi, là một nụ cười vô cùng mập mờ.

Lữ Đại không hiểu nói: “Các ngươi cười cái gì?”

Một gã cung nhân đang định lên tiếng, nhưng Lữ Minh Hồ đoán trước không có gì hay ho, bèn phất tay nói: “Các ngươi lui xuống đi.”

Các nam cung nhân đồng thanh đáp lời, lui ra ngoài, để lại một mùi phấn son nồng nặc.

Lữ Minh Hồ mở cửa sổ, Tiểu Hỉ Thước ngồi ở trên giường, nghe y nói: “Lĩnh chủ Khổng Tước chỉ muốn luận võ với ta, không phải muốn ăn ta. Ăn ta là sẽ đắc tội đạo môn, đối với nàng ta mà nói không hề đáng.”

Lữ Đại ngẫm nghĩ: “Nhưng ta nghe nói khổng tước thích ăn thịt người, nhất là nam nhân tuấn tú. Minh Hồ đẹp như vậy, không biết nàng ta có nhất thời xúc động hay không.”

Lữ Minh Hồ nhìn vào đôi mắt sầu lo của nàng: “Bởi vì chuyện này nên ngươi mới theo ta đến đây sao?”

Lữ Đại cúi đầu ừ một tiếng, trong lòng có chút xấu hổ, pháp lực của nàng thấp kém, những chuyện làm được cho y là có hạn.

Lữ Minh Hồ thoáng dao động, giơ tay vuốt mái tóc nàng, nói: “Yên tâm, nàng ta không ăn nổi ta đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK