“Tám năm trước, ta phụng mệnh cô mẫu đến Linh Sơn bái Phật, ba tháng sau trở về thì nhìn thấy thư hắn để lại cho ta, trong thư nói hắn được cô mẫu lâm hạnh*, mang về cung, cầu xin ta chớ nói chuyện quá khứ cho cô mẫu biết. Ta biết hắn sợ cô mẫu ghét bỏ hắn, vốn là người đang ở trên cao, lại như nước chảy xuống chỗ thấp, hắn muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng cũng là chuyện thường tình. Nhưng ta không thể không tức giận!”
(*lâm hạnh: cũng giống như thị tẩm, sủng hạnh.)
Thanh Chi nắm chặt chiếc khăn tay ướt đẫm nước mắt, nói tới đây, trong mắt nàng ấy lại toát ra vẻ hối hận.
Lữ Đại nói: “Rồi ngươi… Ngươi làm gì?”
Thanh Chi cúi đầu, thấp giọng nói: “Ngày đó trên yến tiệc Mẫu Đơn, ta uống nhiều rượu, lại bị cô mẫu nói vài câu, nhịn không được hỏi ngài ấy rằng thân là trưởng bối sao lại không biết xấu hổ đoạt mất nam nhân của tiểu bối?”
“Lúc ấy trong yến tiệc chúng yêu đang nâng ly cạn chén, nghe ta nói như thế, tiếng cười nói đột nhiên im bặt.”
Thanh Chi mang theo vài phần say, lảo đảo đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ánh mắt oán hận nhìn cô mẫu trên ngai vàng.
Lạc Hoa Triều ngẩn người, nói: “Ta đoạt nam nhân của ngươi lúc nào?”
Thanh Chi mượn rượu làm càn, lớn tiếng nói: “Nhị Ca chính là nam nhân của ta!”
Chúng yêu đều nín thở, trong lòng biết trò hay sắp bắt đầu, từng người mở to hai mắt, vểnh tai lên, sợ bỏ qua tia lửa giữa cô mẫu các nàng.
Lạc Hoa Triều hơi nhíu mày, trầm mặc một lát rồi ra lệnh cho cận thị đi mời Nhị Ca tới. Nhị Ca trong lòng phấn khích cho rằng nữ vương ân sủng, vui vẻ chạy đến. Lúc này Thanh Chi đã có chút hối hận, cúi đầu ngồi xuống. Nhị Ca không nhìn nàng ấy, lại cảm thấy ánh mắt chúng yêu nhìn hắn rất kỳ lạ.
Hắn hành lễ với Lạc Hoa Triều, Lạc Hoa Triều lại cười nói: “Nhị Ca, ngươi và Thanh Chi có quan hệ cũ, sao lại không nói cho ta biết? Nếu hôm nay không phải Thanh Chi nói ra, ta còn không biết mình là người xấu chia rẽ uyên ương nữa đấy.”
Giọng nói nàng ta nhẹ nhàng, nụ cười ấm áp, nhưng lời nói ra khiến người ta không rét mà run. Sắc mặt Nhị Ca trắng bệch, lúc này mới nhìn về phía Thanh Chi, trong mắt hiện lên vẻ oán hận, quỳ sụp xuống nói: “Tiện nô đáng chết, cầu xin vương thượng thứ tội.”
Không giống với phàm nhân chỉ coi trọng huyết thống, yêu chỉ coi trọng thực lực, kẻ mạnh làm vua là đạo lý vĩnh viễn không thay đổi ở yêu giới. Máu dưới ngai vàng Lĩnh chủ Lạc Hoa Triều so với nước ở Trúc Tuyết Xuyên chỉ nhiều hơn chứ không ít, Đạp Toái Quỳnh Dao cũng không phải là hư danh. Những yêu tinh lớn tuổi đều biết thủ đoạn của nàng ta, ánh mắt chúng nhìn Nhị Ca đã như một cỗ thi thể.
Nhị Ca quỳ rạp trên mặt đất, mồ hôi tứa ra như mưa, toàn thân run rẩy. Lạc Hoa Triều bưng bình vàng, chậm rãi uống, chợt vung tay lên, chỉ thấy một tia sáng xanh lóe lên, rượu trong bình hóa thành lưỡi băng, từ phía sau đâm thẳng vào tim Nhị Ca.
Thanh Chi trợn trừng hai mắt, ý say hoàn toàn tan biến, tiến lên nắm lấy cổ tay Nhị Ca, vừa độ linh lực cho hắn vừa đau đớn nói: “Cô mẫu, vì sao ngài giết hắn!”
Lạc Hoa Triều thản nhiên nói: “Người phản bội ngươi, lừa dối ta, còn giữ lại cái mạng này làm gì? Đừng uổng phí linh lực, nam nhân như vậy không đáng để ngươi cứu, cũng không đáng để ngươi thương tâm.” Nàng ta phất tay, lập tức có hai nữ thị vệ tiến đến, kéo thi thể Nhị Ca ra ngoài.
Dòng máu đỏ tươi chảy xuống mép băng xanh nhạt, tạo thành vết máu uốn khúc trên sàn gạch vàng sáng bóng.
…
Lữ Đại nghe được bi kịch tàn nhẫn này thì không khỏi kinh hoàng, nhất thời không nói nên lời. Lữ Minh Hồ cũng sẽ ở trước mặt nàng diệt trừ yêu ma, nhưng những thứ y giết đều là yêu ma tội ác tày trời, vả lại không liên quan tới nàng. Nhị Ca tội không đáng chết, lại còn có mối quan hệ chi hoan* với Thanh Chi. Lạc Hoa Triều ở trước mặt Thanh Chi ra tay tàn nhẫn như vậy, khó trách Thanh Chi muốn bỏ nhà ra đi.
(*quan hệ bạn giường.)
Thanh Chi nước mắt lã chã nói: “Chuyện ngài ấy giành nam nhân của ta vốn cũng chẳng có gì, ta chỉ là nhất thời tức giận, qua vài ngày sẽ buông xuống. Nhưng ngài ấy lại giết Nhị Ca, dù thế nào ta cũng không quên được, ngài ấy thật sự rất tàn nhẫn!”
Lữ Đại mơ hồ hiểu được vấn đề mấu chốt không phải ở Nhị Ca, mà là ở tình cảm phức tạp của cô mẫu các nàng.
Nàng ôm Thanh Chi, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ấy, nói: “Ngài ấy dù sao cũng là vua, không giống như chúng ta, hơn nữa chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách ngài ấy, nếu không phải Nhị Ca cố ý giấu diếm, sao chuyện này có thể xảy ra được?”
Thanh Chi nói: “Ta biết, ngài ấy là vua, xinh đẹp cường hãn, sát phạt quả quyết, mặt nào cũng mạnh hơn ta, không thể trách được nam nhân thích ngài ấy. Ta thật sự rất hâm mộ ngươi, có một nam nhân chung thủy làm bạn. Ngươi không biết đâu, dù có nhiều nam nhân hơn nữa, thể xác có thỏa mãn hơn nữa, nhưng nếu không có tình yêu chân chính thì đôi khi cũng rất cô độc.”
Lữ Đại không nói gì, nàng nghĩ, nàng cũng không biết Giang Bình cuối cùng là yêu nàng hay là Lỗ tiểu thư đây?
Lúc này đã là canh hai, trong ngõ hẹp tối om truyền ra vài tiếng chó sủa. Thanh Chi và Lữ Đại đều có chút đói bụng, xuyên qua ngõ hẹp dài đi tới trấn Lệ Thủy náo nhiệt, vào một quán rượu có bảng hiệu đàng hoàng, vẫn chưa đóng cửa.
Người trong đại sảnh không nhiều lắm, một gã nam nhân trung niên gầy gò mặc áo dài vải xanh lam đang bưng khay thức ăn cho hai vị khách nhân, khóe mắt liếc thấy hai người vào cửa thì quay đầu cười nói: “Hai vị khách quan cứ tự nhiên ngồi xuống, nước trà sẽ tới ngay, trên tường có bảng hiệu, trước tiên xem thử muốn ăn món gì.”
Khách nhân hiển nhiên rất quen thuộc với hắn, hỏi: “Chưởng quỹ, sao không thấy Tiểu Lục Tử ra hỗ trợ?”
Trên mặt chưởng quỹ lộ ra vẻ u ám, thở dài nói: “Sức khỏe hắn không tốt, đang dưỡng bệnh trong phòng, ngày mai ta còn phải đi thuê một tiểu nhị.”
Khách nhân lại quan tâm: “Tiểu Lục tử bị bệnh? Bệnh gì? Ta quen một vị lang y y thuật cao tay, có cần mời hắn đến khám không?”
“Đa tạ ý tốt của công tử, bệnh của hắn cổ quái vô cùng, lang y cao tay cũng không có biện pháp.” Khuôn mặt của chưởng quỹ càng u sầu, đi tới dâng trà cho Thanh Chi và Lữ Đại.
Thanh Chi nói: “Chưởng quỹ, nhà ta mấy đời làm nghề y, ta cũng biết một hai việc, chi bằng để cho ta khám thử, trị không hết ta không lấy tiền.”
Chưởng quỹ cười khổ nói: “Không phải ta không tin cô nương, mà là khuyến tử*… Ai, thực không dám giấu diếm, hắn trúng tà rồi.”
(*khuyến tử: thời xưa dùng để chỉ con trai mình.)
Trúng tà? Cái này càng là sở trường. Thanh Chi và Lữ Đại ánh mắt sáng lên, liếc nhìn nhau, Lữ Đại nói: “Chưởng quỹ, thật là trùng hợp, gia phụ của ta là thầy pháp sư, hàng yêu ma bắt quỷ trừ tà, không gì không làm được. Bản lĩnh của ta mặc dù không bằng ông ấy, nhưng tà ma bình thường thì bắt dễ như trở bàn tay. Ngươi dẫn ta đi xem lệnh lang, dù không chữa được thì còn có gia phụ.”
Đến thời nay, nữ đại phu và nữ pháp sư rất hiếm thấy, ở cùng một chỗ lại càng hiếm. Khách nhân bên cạnh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, ồn ào nói: “Chưởng quỹ, tiểu cô nương người ta nhiệt tình như vậy, ngươi để cho nàng vào xem thử đi.”
Chưởng quỹ nhìn hai vị cô nương này dung mạo phong thái cũng không giống người thường, cũng không có cách nào biết được, do dự một lát rồi chắp tay nói: “Vậy làm phiền cô nương.”
Hậu viện sau quán rượu có mấy gian phòng, chưởng quỹ đẩy một cánh cửa phía tây ra, trong phòng yên tĩnh không thắp đèn. Mượn đèn lồ ng trong tay chưởng quỹ, Lữ Đại và Thanh Chi thấy một người đang nằm, lại không nghe thấy tiếng thở của hắn.
Người phàm không có hơi thở, chẳng phải là người chết sao?
Hai nàng tiến lên phía trước, vừa thấy rõ mặt người đó thì hô hấp đồng thời ngừng lại.
Hắn căn bản không có mặt, chỉ là một mảnh da dẹp, lông mày, mắt, mũi, miệng giống như bị người ta thi pháp xóa đi, thoạt nhìn trống rỗng, quỷ dị lại đáng sợ.
Tình huống này, nếu là nữ nhân bình thường thấy chỉ sợ đã ngất đi. Dù sao Lữ Đại và Thanh Chi là hai yêu tinh cộng lại hơn năm trăm tuổi, lá gan đương nhiên lớn hơn phàm nhân, chỉ kinh ngạc một lát rồi hoàn hồn lại.
Lữ Đại đưa tay sờ ngực Tiểu Lục Tử, vẫn còn sống, quay đầu hỏi chưởng quỹ: “Vì sao hắn lại biến thành như vậy?”
Chưởng quỹ thấy các nàng bĩnh tĩnh như thế thì càng cảm giác không tầm thường, trong lòng có thêm vài phần hi vọng: “Hai vị cô nương thoạt nhìn không giống người ở đây, có biết phía Nam có một ngôi chùa Bàn Nhược không?”
“Biết, đó là một ngôi chùa đổ nát.”
“Hai vị cô nương đã từng đi qua đó sao?”
Lữ Đại và Thanh Chi gật đầu, ánh mắt chưởng quỹ lấp lóe, giống như sợ bị người ta nghe thấy, trầm giọng nói: “Trong chùa kia có một nữ quỷ vô diện, ở trong Tì Lư điện, nửa đêm thường xuyên đi ra ngoài, người nào gặp phải nàng ta đều biến thành như vậy.”
Lão nhìn làn da nhẵn nhụi của nhi tử, sợ hãi nói: “Ba ngày trước khuyến tử và tiểu tử Chu gia đối diện đánh cược, thua phải đến chùa ở qua một đêm. Chúng ta vốn không biết, nếu biết thì dù thế nào cũng không để hắn đi. Sau khi khuyến tử đi, tiểu tử Chu gia không yên lòng, hừng đông tới tìm hắn thì hắn đã thành như vậy, bất tỉnh nhân sự. Chúng ta báo quan, quan phủ cũng không có cách nào bắt được nữ quỷ kia, đành phải niêm phong Tì Lư điện.”
Thanh Chi nói: “Thì ra là thế, ngoại trừ lệnh lang, còn có người nào bị như vậy không?”
Chưởng quỹ gật đầu: “Có, nhưng là người nơi khác, ta cũng không biết hiện tại bọn họ đang ở đâu.”
Lữ Đại bỗng nhớ tới Giang Bình còn ở trong chùa, a một tiếng đứng lên, hóa thành một cơn gió bay đến chùa Bàn Nhược.
Thanh Chi nói: “Chưởng quỹ, ngươi bình tĩnh chớ nóng vội, chúng ta đi rồi về.” Dứt lời, nàng ấy cũng hóa thành gió đuổi theo nàng.
Hai người sống sờ sờ lại nháy mắt không thấy bóng dáng đâu, chưởng quỹ trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới hoàn hồn, đi tới trong sân quỳ xuống, dập đầu nói: “Thần tiên phù hộ, con ta được cứu rồi.”