Ban đêm, Miêu tiểu thư tắm rửa trong phòng, thiếu nữ tuổi mười lăm trên mặt vẫn còn nét trẻ con, còn có một lớp lông tơ mỏng, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy rõ ràng. Một vài giọt nước theo sườn mặt xinh đẹp của nàng trượt vào cổ, lướt qua xương quai xanh tinh xảo, lẩn vào trong nước.
Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ mấp máy, hàm răng hơi lộ, ngâm đi ngâm lại một bài thơ: “Đại giang lai tòng vạn sơn trung. Sơn thế tận dữ giang lưu đông. Chung sơn như long độc tây thượng. Dục phá cự lãng thừa trường phong.*”
(*Bài thơ “Đăng Kim Lăng Vũ Hoa đài vọng Đại Giang” của tác giả Cao Khải (1336 -1373), triều đại nhà Minh.
Dịch nghĩa: Đại giang bắt nguồn từ muôn trùng núi. Thế núi thảy cùng Đại giang chảy về đông. Riêng có núi Chung Nam như rồng hướng về tây. Muốn phá sóng cả lướt trên gió mạnh – bản dịch nghĩa của từ điển Thi Viện.)
Nha hoàn bên cạnh nhịn được nói: “Tiểu thư, người đã đọc bài thơ của Đào công tử mấy trăm lần rồi, tỳ nữ thấy các hòa thượng trong Kê Minh Tự niệm kinh cũng không thành tâm như người đâu.”
Miêu tiểu thư liếc nàng ấy một cái: “Ngươi thì biết cái gì, những kinh thư kia nào có giống Quý Hiên viết thơ?”
Nha hoàn cười nói: “Tiểu thư nói đúng, Đào công tử tài hoa tuyệt thế, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, ngài ấy chính là thi tiên hạ phàm.”
Miêu tiểu thư cười ngọt ngào, say mê nhìn chiếc bình đồng cổ trên bàn, như thể đó là Đào Quý Hiên, nói: “Ngài ấy không chỉ là tiên thi hạ phàm mà còn là Phan An tái thế*, đời này nếu có thể gả cho ngài ấy, có chết cũng không có gì hối tiếc.”
(*Phan An tái thế: Phan An tên thật là Phan Nhạc, tự An Nhân, một nhà văn thời Tây Tấn, dung mạo tuấn mỹ. Phan An là một vị soái ca si tình, lúc 12 tuổi gặp bạn của cha là Thứ sử Dương Châu Dương Triệu, Dương Triệu khen ngợi tài hoa của ông, hứa gả con gái cho ông. Sau đó ông thành hôn với Dương Thị, phu thê hòa thuận, tương kính như tân, nhưng Dương thị mất sớm. Bởi vì ông dành cho Dương thị tình cảm sâu đậm, hơn nữa sau khi Dương thị mất vẫn không nạp thê, cho nên hậu nhân thường nhắc tới Phan An ý chỉ tình cảm phu thê sâu đậm.)
Trong chiếc bình đồng cổ có một bó hoa dành dành lá xanh mướt, cánh hoa trắng ngần tỏa ra hương thơm dịu dàng, là ban ngày nàng mua được ở trên phố.
Sau ba hồi trống, Miêu tiểu thư chìm vào mộng đẹp, trong mộng hoa nở đầy vườn, muôn hồng nghìn tía, ong bướm rộn ràng. Nàng ngồi dưới tàng cây liễu đọc sách, trước mắt xuất hiện một vạt áo màu xanh lam, ngẩng đầu thì thấy Đào Quý Hiên đang cầm trong tay một đóa hoa dành dành, cười mỉm nhìn nàng.
Hắn như quan ngọc, mắt sáng như sao, tay và hoa đều cùng sắc trắng. Miêu tiểu thư đỏ mặt, hắn đưa tay cài trâm hoa bên tóc mai nàng.
Ánh trăng mờ ảo, sương đêm trong hoa viên mờ ảo, ba con bướm xuyên qua bụi hoa nhẹ nhàng bay vào khuê phòng của Miêu Tiểu Thư. Con bướm này rất kỳ lạ, toàn thân màu đỏ tươi, hai cánh trong suốt, hình dáng trong suốt như giấy cắt hoa.
Miêu tiểu thư đắp một tấm chăn lụa xanh tựa như hoa rơi nước chảy, hai cánh tay trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, trên tay đeo ba chiếc vòng vàng. Bướm đậu bên khóe môi như cánh hoa của nàng, đưa chiếc miệng cong cong chạm vào môi nàng, thỏa thích mút mát.
Sáng sớm hôm sau, nha hoàn đi vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, thấy người ngồi dậy thì sợ hãi đánh rơi cả chậu đồng trong tay.
Nước văng tung tóe, chậu đồng xoay tròn hai vòng rồi rơi khỏi bệ.
…
(Lời của Làn: đoạn sau tác giả chuyển cảnh, đọc hết chương này thêm chương sau các bạn sẽ rõ vì sao tác giả viết đoạn trên nhé.)
–
Bên phía Giang Bình.
Nửa y phục và giày của Hoa Miên ướt đẫm, lông mày liễu dựng đứng, mắng: “Tiểu Sát Tài, ngươi vội vàng đi đầu thai hay sao mà chạy nhanh thế hả, tỷ tỷ của ngươi mới đổi giày mới đấy!”
Gã sai vặt từ góc rẽ đi ra rối rít xin lỗi, nhảy xuống khỏi bục nhặt chậu đồng lên trả lại cho nàng ấy, sau đó tức tốc chạy vào trong phòng, nói với Giang Bình và Lữ Đại: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, biểu thiếu gia và biểu tiểu thư đến rồi.”
Nghiêm Bằng cùng muội muội Quế Nương xuống kiệu, đi qua bức bình phong thì nhìn thấy Giang Bình và một nữ tử đi ra khỏi cửa thùy hoa nghênh đón bọn họ. Nữ tử này mặc sa sam* màu xanh nhạt, váy hoa màu tím, tóc cài nhiều ngọc trai trông rất sặc sỡ.
(*sa sam: một loại áo lót trong bằng sợi bông.)
Nghiêm Bằng sửng sốt: “Biểu đệ, nữ nhân như tiên nữ này là ai vậy?”
Giang Bình nói: “Nàng là thê tử mới cưới của ta, bởi vì hôn sự vội vàng nên vẫn chưa thông báo cho người trong nhà.”
Nghiêm Bằng và Quế Nương đều biết tầm mắt của Giang Bình rất cao, bao nhiêu người nói muốn thành thân với hắn nhưng hắn không hề rung động, bỗng nhiên âm thầm thành thân nhất thời khiến bọn họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Lữ Đại đánh giá Nghiêm Bằng và Quế Nương, Nghiêm Bình mặt tròn dáng người cao to, mũi thẳng miệng vuông, dáng vẻ đường hoàng, Quế Nương tuy rằng gầy yếu, sắc mặt xanh xao, nhưng cũng là một mỹ nhân không hơn không kém. So với Nghiêm Bằng thì dung mạo của nàng giống với Giang Bình hơn.
Lữ Đại nhìn nàng, lại nhìn Giang Bình, nói: “Quế Nương và lang quân giống như huynh muội ruột thịt.”
Giang Bình cười nói: “Người nào gặp bọn ta cũng nói như vậy, khi còn nhỏ ta từng hỏi mẫu thân là có phải Quế Nương bị ôm từ nhà bọn ta không?”
Ba người đều cười rộ lên, Quế Nương nhìn Lữ Đại, nhỏ giọng nói: “Biểu tẩu thực sự là mỹ nhân thiên hạ vô song, khó trách một nam nhân kén chọn như biểu ca cũng phải rung động.”
Bốn người vào trong sảnh hàn huyên thêm một lúc, Nghiêm Bằng hỏi: “Biểu đệ, khi nào chúng ta đi bái phỏng vị Tề đại phu kia?”
Giang Bình nói: “Hôm qua đệ đã bảo Nhàn Văn gửi thiếp mời đến Tề gia, người nhà hắn nói hắn đi Dương Châu thăm người thân, nếu không có gì bất ngờ thì ngày mốt sẽ trở về. Bệnh của Quế Nương cũng không vội, các huynh cứ ở lại nhà đệ trước, ngày mốt đệ sẽ cho người đi hỏi.”
Nghiêm Bằng nói: “Đã như vậy, đành phải quấy rầy biểu đệ và đệ muội rồi.”
Giang Bình nói: “Hai người vừa tới Kim Lăng, ngày mai ta dẫn hai người đi dạo miếu Phu Tử.”
Nghiêm Bằng nói: “Đệ dẫn Quế Nương đi đi, ngày mai ta phải đi bái kiến đại tài tử nổi danh nhất Nam Trực Lệ.”
Giang Bình nói: “Đại tài tử nổi danh nhất Nam Trực Lệ? Chẳng lẽ là Đào Quý Hiên?”
Nghiêm Bằng nói: “Ngoại trừ hắn thì còn có thể là ai.”
Lữ Đại nói: “Đào Quý Hiên là thần thánh phương nào, sao ta không biết?”
Nghiêm Bằng mở to hai mắt, giống như phát hiện chuyện gì đó khó tin, nói: “Đệ muội, muội ở Kim Lăng mà không biết Đào Quý Hiên sao? Hắn là người trong mộng của ngàn vạn thiếu nữ ở Kim Lăng, ta cho rằng đại danh của hắn đã sớm truyền khắp khuê các Kim Lăng, không ngờ đệ muội lại là con cá lọt khỏi lưới này.”
Quế Nương cười nói: “Biểu tẩu đã có biểu ca, đương nhiên không quan tâm tới người khác rồi.”
Lữ Đại xấu hổ cúi đầu, nghĩ ngày khác phải đi xem Đào Quý Hiên này tuấn tú thế nào.
Bởi vì sang năm là kỳ thi Hương, các sĩ tử đều đến đây tụ tập, người nào cũng muốn đánh tiếng vang lớn, thế nên tiền thuê phòng ở hai bên bờ sông Tần Hoài tăng mạnh, Đào Quý Hiên lại sống ở nơi đó. Phụ thân của hắn là ông chủ tiệm gạo của thị trấn, trong nhà cũng khá giàu có, mẫu thân hắn là đào hát mà phụ thân bỏ ra ba trăm lạng bạc mua được.
Tư chất Đào Quý Hiên vốn bình thường, đột nhiên ba năm trước trở nên thông minh, viết ra một bài thơ <<Dương Xuân Phú>> với ngôn từ tinh tế, ai nấy đọc vào cũng vỗ tay khen hay, từ đó danh nổi như cồn, bây giờ là đại tài tử được tôn sùng nhất Nam Trực Lệ. Ngay cả người học đạo cũng nói giải Trạng Nguyên năm tới không phải hắn thì còn ai khác.
Nghiêm Bằng sang năm cũng phải thi Hương, đương nhiên muốn kết bạn với hắn để xin vía tài năng.
Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Bằng đi bái phỏng Đào Quý Hiên, Giang Bình dẫn theo Lữ Đại và Quế Nương đi dạo miếu Phu Tử. Đi qua hiệu nến Bạch Ký, trước cửa không có ai xếp hàng, trong tiệm cũng chỉ có năm ba vị khách, còn đều là nam nhân.
Lữ Đại và Quế Nương chọn nến, Giang Bình biết đi mua đồ thường hai nữ nhân sẽ mất nhiều thì giờ hơn một nữ nhân, bởi vì các nàng tham mưu cho nhau, suy một ra ba, thường thường đề tài sẽ đi càng lúc càng xa. Mua đồ thật ra chỉ là thứ yếu, chủ yếu là các nàng muốn trò chuyện.
Là một nam nhân, lúc này chỉ cần tìm một chỗ ngồi và chờ trả bạc được.
Giang Bình trước nay là một nam nhân biết suy nghĩ chu đáo, cho nên hắn ngồi xuống trụ thêu bên cạnh. Tiểu nhị cũng rất biết ý bưng tới một chén trà, Giang Bình uống hai ngụm thì thấy Bạch Diệc Nan đi xuống cầu thang.
Giang Bình đứng lên, gọi Quế Nương: “Biểu muội, vị này là ông chủ Bạch, hoàng thương nổi tiếng ở Kim Lăng.”
Bạch Diệc Nan vội nói: “Giang huynh quá khen, ta cùng lắm chỉ là người bán nến thôi.”
Quế Nương đi tới, cúi đầu hành lễ: “Từ lâu đã nghe danh của ông chủ Bạch, hân hạnh gặp mặt.”
Bạch Diệc Nan nhìn nàng ấy, trong mắt có gợn sóng, nhưng chỉ trong tích tắc đã khôi phục lại vẻ bình thường, quay đầu cười nói với Giang Bình: “Nghiêm cô nương và Giang huynh giống như huynh muội ruột thịt vậy.”
“Hôm qua chuyết kinh cũng nói như vậy!” Giang Bình bật cười, bỗng nhiên sửng sốt, nói: “Bạch huynh, sao huynh biết biểu muội của ta họ Nghiêm?”
Bạch Diệc Nan nói: “Mấy ngày trước huynh nói cữu cữu họ Nghiêm, vị biểu tiểu thư này đương nhiên cũng họ Nghiêm.”
Giang Bình không nhớ rõ hắn đã nhắc qua họ của cữu phụ, trong lòng có chút nghi hoặc, trên mặt vẫn cười nói: “Trí nhớ của Bạch huynh tốt thật, ta đã quên cả rồi.”
Lữ Đại cầm một cây nến hình lãng hoa, nói: “Quế Nương, muội xem cái này đi!”
Quế Nương xoay người đi tới bên cạnh nàng, hai nàng líu ríu, lại cười nói rôm rả.
Giang Bình ngồi xuống nói: “Bạch huynh, từ trước đến nay chỗ huynh buôn bán rất phát đạt, sao hôm nay lại quạnh quẽ như thế?”
Bạch Diệc Nan ngồi xuống cạnh hắn, nói: “Giang huynh mới trở về nên không biết, gần đây trong thành xảy ra một chuyện kỳ lạ, các phụ nhân trẻ tuổi đều sợ tới mức không dám ra ngoài.”