Lạc Hoa Triều thay một bộ váy hợp hoan màu trắng ngà, cầm trong tay quạt tròn, ngồi trong đình Trầm Hương. Chiếc váy mềm mại như mây, buộc cao trước ngực để lộ ra một mảng da thịt trắng mịn, thoạt nhìn giống như nàng ta không mặc đồ.
Nàng ta thấy Lữ Minh Hồ đến, phía sau còn có một tiểu cô nương đi theo, cười sảng giọng nói: “Lữ đạo trưởng, ta muốn hẹn hò với ngươi, thế nào ngươi lại dẫn theo cả linh sủng tới đây?”
Lữ Minh Hồ nói: “Bệ hạ là người đứng đầu Yêu giới, có cơ hội giao thủ rất hiếm, ta để Lữ Đại nhìn xem, không chừng nàng ấy có thể có thêm chút hiểu biết.”
Lạc Hoa Triều đứng lên, phe phẩy quạt tròn đi tới, cười nói: “Nàng ấy dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, ta sợ nàng ấy chưa có kinh nghiệm, nhìn sẽ thẹn thùng.”
Lữ Minh Hồ nói: “Ta và bệ hạ luận võ, quang minh chính đại, không có gì mờ ám.”
Lữ Đại nghe bọn họ nói là luận võ, nhưng dường như không phải ám chỉ cùng một chuyện, trong lòng vô cùng nghi hoặc.
Lạc Hoa Triều nhìn Lữ Minh Hồ thật sâu, cười nói: “Đã như thế, ta dù sao cũng là tiền bối, cho ngươi tiếp trước ba chiêu.”
Lữ Minh Hồ cũng không khách sáo, giơ kiếm hướng về phía nàng ta, Lạc Hoa Triều di chuyển thân người, tốc độ cực nhanh, vạt váy tầng tầng bay lên, chỉ để lại từng lớp tàn ảnh.
Chợt nghe xoẹt một tiếng, nàng ta giống như một chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống một góc mái đình, góc váy bị kiếm khí làm rách, hai chân thon dài như ẩn như hiện, đủ để cho huyết mạch của mỗi nam nhân lay động.
Nàng ta hờn dỗi: “Lữ đạo trưởng, đánh nhau thì đánh nhau, ngươi cắt quần áo ta làm gì?”
Trong lòng Lữ Minh Hồ biết rõ nàng ta cố ý, y thản nhiên nói: “Tiền bối động thủ đi.”
Lạc Hoa Triều xuất ra một cây roi dài màu bạc, mang theo tiếng xé gió và khí lạnh vung roi về phía y. Lữ Minh Hồ giơ mũi kiếm lên, roi quấn quanh kiếm như linh xà, thoáng chốc ngưng tụ thành một tầng sương trắng, lan nhanh đến tay cầm kiếm của y, ngón tay nhất thời không thể động đậy.
Chiếc roi chợt vung một phát, một sức lực mạnh mẽ truyền đến, cả người Lữ Minh Hồ bị văng ra ngoài.
Y ở giữa không trung xoay eo, tiếp đất một cách vững vàng.
Lạc Hoa Triều cười nói: “Thân thủ rất tốt!” Sau đó nàng ta lại vung một roi, đồng thời lắc mình tới phía sau, vươn tay ôm lấy y.
Lữ Minh Hồ bay lên không trung, khéo léo xoay người, giơ tay đánh vào đỉnh đầu nàng ta. Một chưởng sắc bén từ trên đỉnh đầu giáng xuống, Lạc Hoa Triều xoay người tránh thoát một chưởng này, lại ưỡn bộ ngực đầy đặn đụng vào cánh tay y.
Đứng trước hai gò bồng đào này, có lẽ trong thiện hạ không có mấy nam nhân muốn tránh né. Nhưng Lữ Minh Hồ lại co cánh tay lại, lòng bàn tay nắm thành đấm, hướng vào mặt nàng ta, không một chút lưu tình.
Lạc Hoa Triều thấy y không biết điều, quả thực hết thuốc chữa, trong lòng tức giận muốn cho y nếm thử chút tư vị khác, nặng nề đánh ra một chưởng. Quyền chưởng tiếp xúc, hai lực đối xung, dù sao thì Lữ Minh Hồ còn trẻ, pháp lực không thâm hậu như nàng ta, bị ép lùi bảy tám trượng, gạch dưới chân nứt vỡ vụn.
Lạc Hoa Triều hừ lạnh một tiếng, rời đi không quay đầu lại.
Tuy Lữ Minh Hồ thua, nhưng tốt xấu gì cũng không bị ăn thịt, Lữ Đại thở phào nhẹ nhõm, tiến lên nói: “Minh Hồ, ngài không sao chứ?”
Lữ Minh Hồ khoát tay áo: “Trở về thôi.”
Lữ Đại biết y hiếm khi thua người khác trong thi đấu võ thuật, sợ y thất vọng, nàng bèn an ủi y: “Lão yêu tinh kia sống hơn một ngàn năm, chờ Minh Hồ bằng tuổi nàng ta, nhất định sẽ lợi hại hơn nàng ta nhiều.”
Lữ Minh Hồ còn chưa nói gì, giọng nói của Lạc Hoa Triều từ xa xa đã truyền đến: “Tiểu nha đầu, ngươi nói ai là lão yêu tinh!”
Lữ Đại thè lưỡi, không dám nói xấu nàng ta nữa.
Nữ vương kiêu ngạo nhưng biết giới hạn trước nam nhân, tứ hải bát hoang, lục hợp cửu châu, thiên hạ rộng lớn, mỹ nam vô số để nàng ta thưởng thức, cần gì phải bận tâm đ ến một tảng đá vừa lạnh vừa cứng chứ?
Thú vui chinh phục nam nhân nàng ta đã sớm chán, hiện tại chỉ muốn một nam nhân biết nghe lời.
Nàng ta đồng ý cho Tử Thảo Hà, nhưng với điều kiện là Lữ Minh Hồ phải ở lại giúp nàng ta tu bổ trận pháp. Nửa tháng sau, trận pháp tu bổ xong, Lữ Minh Hồ mang theo thuốc cùng Lữ Đại trở về Lư Sơn. Trong nửa tháng này, Lữ Đại và Lạc Thanh Chi trở thành bạn tốt.
Thanh Chi hàng năm sẽ nhặt lông vũ rụng của mình đóng gói gửi cho Lữ Đại, Lữ Đại cũng sẽ gửi đan dược ăn không hết cho nàng ấy, hai con chim nhỏ đều có lợi, cảm tình càng thêm sâu sắc.
Vì thế sau đó Thanh Chi bỏ nhà đi, chỉ nói lại hành tung của mình cho Lữ Đại. Về phần nguyên nhân rời nhà trốn đi, theo lời nàng ấy nói thì trong nhà an bài hôn sự không vừa lòng, muốn ra ngoài đào hôn.
….
Lữ Đại đứng ngoài cửa động gọi Thanh Chi ba lần, một lát sau, cửa đá từ từ mở ra. Thanh Chi nắm tay một thiếu niên, mỉm cười đi ra. Thiếu niên mặc y phục màu xanh đã hơi cũ kỹ nhưng được giặt rất sạch sẽ, làn da màu lúa mạch, mày rậm mắt to, sống mũi cao ngất, vô cùng anh tuấn, thấy Lữ Đại thì vẻ mặt có chút ngại ngùng.
Thanh Chi giới thiệu: “Ngô Lang, đây là bằng hữu cửa ta, nàng họ Lữ.”
Trên lưng thiếu niên đeo một bó củi, khom lưng chắp tay thi lễ.
Lữ Đại nhìn hắn từ trên xuống dưới, cười nói: “Ngô công tử, hân hạnh hân hạnh.”
Thiếu niên bị nàng nhìn đến đỏ mặt, Thanh Chi nói: “Chàng trở về đi, mấy ngày nữa lại đến.” Nói xong, nàng ấy nhét vào trong tay hắn một nén bạc.
Mặt thiếu niên càng đỏ, nhưng không hề từ chối, xoay người xuống núi. Hắn đương nhiên biết làm như vậy rất đáng xấu hổ, nhưng hồng phấn giai nhân, vàng thật bạc trắng trước mặt, tôn nghiêm của nam tử hán có tính là gì?
“Ngươi lại nhận diện thủ* mới, nhưng không được đẹp mắt như lần trước ta thấy!” Lữ Đại nhận xét.
(*diện thủ: trai lơ, trai bao.)
Thanh Chi lườm nàng, nhếch môi cười nói: “Nam nhân có tốt hay không, không thể chỉ nhìn tướng mạo.”
Nàng ấy luôn cho Lữ Đại cảm giác ưu việt của một phong nguyệt lão làng, đây cũng là cảm giác mà cô mẫu thường mang lại cho nàng ấy.
Lữ Đại bị lời nói đầy ý vị của nàng ấy khơi lên tò mò, muốn hỏi kĩ hơn, nàng ấy lại không chịu nói, làm cho Lữ Đại như bị cào tim xé phổi.
Chỉ là bây giờ không giống ngày xưa, Lữ Đại ngồi xuống ghế đá, hếch cằm, dương dương đắc ý nói: “Ta cũng có nam nhân, còn tốt hơn nam nhân của người nhiều.”
Thanh Chi kinh ngạc hỏi: “Thật sao? Hắn là ai?”
Lữ Đại đáp: “Hắn tên Giang Bình, là một thương nhân đồ cổ ở Hàng Châu, trẻ tuổi giàu có, ôn nhu tuấn tú, vì muốn thành thân với ta nên đã trốn đến Kim Lăng. Ngươi nói xem hắn có tốt hay không?”
Thanh Chi lại cười khẩy: “Nam nhân tuấn tủ trẻ tuổi nhiều tiền, có người nào không phong lưu đa tình? Bây giờ hắn tốt với ngươi chỉ là vì cảm thấy mới mẻ, lâu thì một năm, ít thì nửa năm sẽ lộ ra bản chất thật thôi.”
Lữ Đại liếc nàng một cái: “Ngươi là đang ghen tị.”
Thanh Chi trừng mắt, cao giọng nói: “Ta ghen tị? Ta sợ ngươi bị lừa còn không biết!”
Tâm tình nàng ấy kích động đến mức lạ thường, Lữ Đại nhìn nàng ấy, kiên định nói: “Hắn sẽ không gạt ta.”
Thanh Chi trầm mặc chốc lát: “Vậy ngươi có dám thử hắn không?”
Lữ Đại biết nam nhân không chịu được khảo nghiệm, nhưng lúc này không có đường lui, chỉ có thể ngạnh cổ nói: “Có gì không dám?”
Chạng vạng tối, thuyền đậu ở bến tàu trấn Lệ Thủy, Giang Bình dẫn theo một gã sai vặt lên bờ đi dạo. Trên trấn Lệ Thủy có một ngôi chùa Bàn Nhược, được xây dựng vào thời Khai Hoàng, hiện giờ đã bị bỏ hoang. Giang Bình đi qua, thấy mái hiên dưới ánh trời chiều, bức tường bị phá vỡ và tàn tích có sự thăng trầm của thời gian, bèn đi vào ngắm thử.