Thế tục có gì, nơi này đều có, thế tục không có, nơi này cũng có.
Rượu của thế tục đối với người tu hành quả thật trọc khí quá nặng, bởi vậy trong Hải Thị có rất nhiều quán rượu. Hà Phi Tửu của Tiên Nhưỡng Cư không chỉ bán đắt hơn so với các quán khác, mà có tiền còn chưa chắc mua được, bởi vì một ngày chỉ bán một trăm cân, tuyệt đối không bán nhiều hơn. Cách buôn bán này thoạt nhìn như cắt đi đường kiếm tiền, thế nhưng việc buôn bán của nhà hắn lúc nào cũng tốt.
(*trọc khí: không được thanh sạch.)
Thanh Chi và Lữ Đại đi vào Tiên Nhưỡng Cư, vận may khá tốt, hôm nay còn mười sáu cân Hà Phi Tửu, đều được Thanh Chi mua hết.
Hai con chim nhỏ thích náo nhiệt, ngồi xuống ngay cái bàn trống bên cạnh trong đại sảnh, gọi thêm mấy món ăn, đang nói chuyện phiếm thì một đôi nam nữ từ cửa lớn đi vào. Tướng mạo hai người đều xuất sắc, nhất là nữ tử mặc đồ màu đỏ rực như lửa, xinh đẹp rạng ngời. Bên hông nàng ta đeo một viên ngọc bội trắng, là kiểu dáng phượng ngậm linh chi, phát sáng lấp lánh, hiển nhiên rất có giá trị.
Nam tử mặc đạo bào màu xanh ngọc, đầu đội thủy tinh quan, thân người cao lớn, lưng đeo trọng kiếm, bước chân cũng rất nhẹ nhàng.
Hắn đi đến trước quầy, hỏi: “Chưởng quỹ, còn Hà Phi Tửu không?”
Chưởng quỹ tươi cười nói: “Đúng là không khéo rồi, vừa mới bán xong, công tử có muốn nếm thử sản phẩm mới của tiểu đi3m là Tiểu Hàn Thanh Lộ không?”
Nam nhân quay đầu, vẻ mặt có chút áy náy giống như Hà Phi Tửu bán hết là lỗi của hắn vậy, hắn nhẹ giọng nói với nữ tử áo đỏ: “Sư tỷ, chúng ta tới chậm một bước rồi, tỷ muốn nếm thử loại rượu khác không?”
Lông mày nữ tử áo đỏ cau lại, nói: “Gì cũng được.” Nói xong đi lên lầu.
“Khách quan, rượu đến đây!” Một tiểu nhị dáng người nhỏ gầy bưng theo hai vò rượu lớn, trên đỉnh đầu đội khay sơn son, trên khay lại là một bầu rượu lớn và hai đĩa thức ăn, hệt như diễn xiếc đi xuyên qua đám người và yêu trong đại sảnh, đến bàn của Thanh Chi và Lữ Đại. Hắn đặt hai vò rượu xuống, bưng khay trên đầu xuống, một loạt các hành động không làm đổ một giọt nước nào.
Nam tử lưng đeo trọng kiếm đi tới, trông thấy mặt Lữ Đại thì hơi sững sờ, chỉ vào hai vò rượu, nói: “Trong này là Hà Phi Tửu sao?”
Giọng nói của hắn cứng rắn như đang hỏi hạ nhân nhà mình, Thanh Chi nghiêng khoé mắt liếc hắn, nói: “Phải thì thế nào? Chẳng lẽ công tử muốn uống hai chén với bọn ta?”
Nam tử trầm mặt, chắp tay nói: “Tại hạ là Thục Sơn Tiêu Hoa Hành, cùng Lục sư tỷ tới đây uống rượu, lường trước hai vị cô nương cũng không uống được nhiều rượu như vậy, chi bằng chia một nửa cho bọn ta, tại hạ sẵn lòng ra giá gấp ba tiền.”
Tiêu Hoa Hành là nhi tử của Thục Sơn Tiêu trưởng lão, tu vi xuất chúng, lại có thêm hào quang của phụ thân hắn, người tu hành đang có mặt ở đây phần lớn đều đã nghe qua tên của hắn, nghe vậy nhìn qua, nghĩ thầm Lục sư tỷ đi cùng hắn tất nhiên là nữ nhi của chưởng môn Thục Sơn – Lục Hiểu Phù.
Biết đối phương muốn dùng thân phận để áp chế mình, Thanh Chi khó chịu trong lòng, vội vàng đứng dậy, lễ phép nói: “Hoá ra là Tiêu đạo trưởng Thục Sơn, thất kính thất kính. Ngài và Lục cô nương muốn uống Hà Phi Tửu này, làm sao ta có thể lấy tiền của các ngài được? Chỉ cần ngài quỳ xuống gọi ta ba tiếng cô nãi nãi, chút xu bạc mười sáu cân Hà Phi Tửu này ta không lấy ấy, tặng luôn cho các ngài.”
Lữ Đại thấy thái độ cung kính của người trước mặt còn tưởng rằng là sợ, nghe đến đó thì phì cười. Nàng dù sao cũng là yêu, cho dù lớn lên trong hương khói đạo môn thì vẫn không có cách nào có cảm tình với các đạo sĩ tự cao tự đại.
Tiêu Hoa Hành trừng to mắt nhìn Thanh Chi, tức giận siết chặt tay, trên mặt lúc xanh lúc trắng.
“Tiêu sư đệ, hai vị cô nương người ta đã không chịu nhượng lại thì đừng nói nữa.” Lục Hiểu Phù đi tới, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Lữ Đại, cười nói.
Tiêu Hoa Hành nghe lời nàng ta nói, im lặng đi lên lầu ngồi bên đình nhỏ bằng gỗ, nhịn không được lên tiếng: “Sư tỷ, tiểu nha đầu kia rõ ràng là không coi Thục Sơn chúng ta ra gì, vì sao tỷ không cho đệ giáo huấn?”
Lục Hiểu Phù nói: “Trước mặt mọi người mà đệ đi giáo huấn một tiểu cô nương, cho dù đối phương mạo phạm trước thì mọi người cũng chỉ sẽ nói đệ ỷ mạnh hiếp yếu, sao không chờ đến khi không có ai lại động thủ?”
Sắc mặt giận dữ của Tiêu Hoa Hành biến mất, cười nói: “Sư tỷ nói đúng, vẫn là sư tỷ cân nhắc chu toàn, bội phục, bội phục!”
Lục Hiểu Phù đưa tay đẩy màn trúc ra, nhìn Lữ Đại dưới lầu, nói: “Đệ không cảm thấy tiểu cô nương mặc bạch y kia rất giống một người sao?”
Tiêu Hoa Hành đã sớm nhìn ra, cái mũi đôi mắt kia giống như đúc cùng một khuôn với Lữ Minh Hồ.
Thiên tài quái gở luôn luôn không được người cùng giới chào đón, hắn mang theo ác ý cười nói: “Chẳng lẽ là nữ nhi ngoài giá thú của Lữ Minh Hồ?”
Lục Hiểu Phù lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Người như hắn, có nữ nhi ngoài giá thú cũng sẽ không giấu diếm.”
Tiêu Hoa Hành ý thức được việc nói xấu nam nhân mà nàng ta thích trước mặt nàng ta cũng không phải là chuyện cho mình thêm vẻ vang, bèn cười nói: “Hay là muội muội thất lạc nhiều năm của hắn!”
Lục Hiểu Phù lấy một chiếc gương bảo thạch mặt bạc ra, chiếu thử vào Lữ Đại: “Hoá ra chỉ là một con hỉ thước tinh, nghe nói hắn nuôi Tiểu Hỉ Thước làm linh sủng, chắc hẳn chính là nàng ta.”
Tiêu Hoa Hành cầm lấy gương, thấy Thanh Chi là một con chim bói cá màu vàng thì vui sướng nói: “Sư tỷ, con chim bói cá màu vàng này rất hiếm, đợi đệ giết nó rồi sẽ cho tỷ luyện Ly Hỏa Đan để ăn.”
Ly Hỏa Đan có thể làm người ta tăng tu vi trong vòng mười hai canh giờ, nếu gặp phải cường địch thì lại là một bảo mệnh phù không thể nghi ngờ. Nhưng từ lâu đạo môn đã cấm việc dùng máu của chim bói cá vàng để luyện chế Ly Hỏa Đan, vì để tránh xung đột với Trúc Tuyết Xuyên. Ở các nơi buôn bán mặc dù cũng có đan dược cùng công hiệu, nhưng sau cùng cũng không mạnh bằng Ly Hỏa Đan, thời gian lâu dài, lại không hao tổn nguyên khí.
Lục Hiểu Phù đương nhiên muốn có Ly Hỏa Đan, nhưng có chút lo lắng: “Các nàng đã biết chúng ta là ai, giết con chim bói cá vàng kia chắc chắn Hỉ Thước Tinh sẽ hoài nghi chúng ta. Nàng ta sẽ cáo trạng với các trưởng lão thì không tốt.”
Tiêu Hoa Hành lại không để bụng: “Vậy thì giết luôn nàng ta, cũng không phải kỳ cầm dị thú gì, có lẽ Lữ Minh Hồ cũng sẽ không truy cứu việc này.”
Lục Hiểu Phù trầm ngâm một lát, nhẹ gật đầu.
Mười sáu cân Hà Phi Tửu đã vào bụng của Thanh Chi, lúc đi ra khỏi Tiên Nhưỡng Cư, bước chân nàng ấy vẫn vững vàng, ánh mắt tỉnh táo, Lữ Đại lại có hơi say. Thanh Chi đỡ nàng đi dạo tiệm châu báu, một chiếc xe ngựa từ phía sau chạy tới, phu xe hét lớn tránh đường.
Thanh Chi và Lữ Đại nhường qua một bên, thấy chiếc xe ngựa này trang trí hoa lệ, trên bức rèm màu đỏ thắm thêu một con trùng chín đầu màu vàng kim, biết đây là xe ngựa của Hành Lạc Thành.
Chủ Tiết Tùy Chân của Hành Lạc Thành vốn là một con trùng chín đầu, năm nay đã có hơn tám trăm tuổi, hắn tham lam háo sắc, nhưng lại quản lý Hành Lạc Thành có trật tự, thế nên người ta đặt cho lão ngoại hiệu là ‘Hảo Lạc Vô Hoang’.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Lệ Hương Viện, cửa xe mở ra, một nam tử mập mạp trắng trẻo ăn mặc như một phú ông đi ra, trên tay đeo bốn năm chiếc nhẫn bảo thạch, làm người ta hoa cả mắt.
Tú bà ăn mặc loè loẹt giống như gặp được thần tài, cười rạng rỡ tiến lên đón.
Thanh Chi hừ lạnh một tiếng, nói: “Lão Quy Công, nhất định là thay họ Tiết đến chọn lô đỉnh.”
Lữ Đại thấy lạ hỏi: “Nha đầu nhóm lửa còn cần chọn sao? Tiết Thành Chủ cũng quá chú trọng rồi đấy.”
Thanh Chi ngẩn người, buồn cười nói: “Ai nói với ngươi lô đỉnh là nha đầu nhóm lửa?”
Lữ Đại nói: “Minh Hồ nói, chẳng lẽ không phải?”
Thanh Chi cười ha ha: “Nha đầu ngốc, lô đỉnh là nữ tử để cho nam tử ‘tu luyện’, nha đầu nhóm lửa cái gì chứ, hắn gạt ngươi đó!”
Trước nay Lữ Đại luôn tin tưởng lời nói của Lữ Minh Hồ không chút nghi ngờ, giờ nghe vậy nàng ngây ra tại chỗ, nhớ lại hôm đó đi chợ quỷ mua Hoàn Hồn Đan, chưởng quỹ hiệu thuốc nhắc về lô đỉnh với sắc thái mập mờ, hẳn là ý như Thanh Chi nói.
Có lẽ từ khi nàng biến thành hình người, Lữ Minh Hồ không muốn nàng hiểu rõ chuyện nam nữ, cho nên luôn luôn giữ kín như bưng chủ đề này, giống như chăm nom tiểu hài tử vậy.
Trong mắt hắn, nàng vốn chỉ là một tiểu hài tử chứ không phải là nữ nhân.
Nàng rõ ràng không kém hắn bao nhiêu tuổi, sao lại là tiểu hài tử? Lữ Đại cúi đầu, đá vào một cục đá trên mặt đất.
Rời khỏi Hải Thị, Thanh Chi muốn đưa nàng về Lư Sơn, trên đường hỏi: “Chuyện ngươi thành thân với Giang Bình, Lữ đạo trưởng có biết không?”
Lữ Đại rầu rĩ đáp: “Có chuyện gì mà hắn không biết chứ?”
Thanh Chi nói: “Hắn cũng quá dung túng ngươi, đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ không cho phép linh sủng của mình thành thân cùng một phàm nhân.”
Lữ Đại bĩu môi, không nói gì. Có mấy lời, cho dù là bằng hữu tốt nhất cũng không dễ nói ra.
Sắc trời dần u ám, trên tầng mây màu xám nhạt có ánh sáng lóe lên, Thanh Chi đẩy Lữ Đại ra, đồng thời nhanh chóng lui lại, may mắn tránh được một kiếm này.
Tiêu Hoa Hành không đánh trúng đòn này thì lập tức hiện nguyên hình, nắm chặt trọng kiếm, nhảy lên không trung rồi nhắm về phía các nàng.
“Tiêu đạo trưởng, uống không được rượu nên muốn ám sát người ta, đây là tác phong danh môn chính phái của các ngươi sao!” Thanh Chi nói xong, trong tay xuất ra một cây ngân thương, đỡ lại trọng kiếm.
Trọng kiếm chém vào cán thương, những tia lửa leng keng bắ n ra tung toé. Thanh Chi bỗng cảm thấy cánh tay tê dại, cắn răng chống đỡ, nhưng thân người lại không kìm được ngã xuống.
Mặt Tiêu Hoa Hành sầm xuống: “Đối phó với loại yêu nghiệt như ngươi, vốn không cần nhắc đến thứ gọi là đạo đức.”
Lữ Đại cầm kiếm đâm ngược lại hắn, nói: “Tiêu Hoa Hành, cô mẫu nàng là nữ vương Trúc Tuyết Xuyên, ngươi không sợ bị trả thù sao!”
Nhìn thấy gương mặt giống y như Lữ Minh Hổ này, Tiêu Hoa Hành lại cảm thấy chán ghét, hắn nâng tay trái lên, trong lòng bàn tay lóe lên một ánh sáng đỏ, b ắn ra ngọn lửa cuồng nộ.
Hắn lạnh lùng nói: “Giết ngươi rồi sẽ không ai biết là ta ra tay!”
Lữ Đại nghe vậy kinh hãi, ánh lửa nóng bừng phóng vào mặt, nàng xoay người cách xa ba trượng, linh động tránh khỏi ngọn lửa, lao tới bên cạnh Thanh Chi, mũi kiếm đỡ được kiếm của Tiêu Hoa Hành. Thân pháp này phiêu dật nhanh nhẹn, ‘bốn lượng địch ngàn cân’ vừa nhảy một cái đã có được tinh túy của Lữ Minh Hồ. Tiêu Hoa Hành cảm giác cổ tay tê rần, hai nàng cũng đồng thời tránh xa mấy trượng.
Lữ Đại lấy Chu Tước Phướn ra, niệm động chú ngữ, kết giới màu đỏ như máu thoáng chốc đã che chắn cả nàng và Thanh Chi.
Tiêu Hoa Hành chém một kiếm vào kết giới, lại bị phản ngược đẩy ra ngoài. Hắn không nghĩ một linh sủng lại có pháp bảo lợi hại như thế, khi đứng vững trên một tảng nham thạch nhô lên vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Lữ Đại ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ không hề sợ hãi, nói: “Tiêu Hoa Hành, ngươi biết ta là ai không?”
Tiêu Hoa Hành khinh thường nói: “Ngươi không phải chỉ là linh sủng của Lữ Minh Hồ thôi sao!”
Lữ Đại nở nụ cười xinh đẹp, cất giọng đầy ma mị: “Ta không chỉ là linh sủng của y mà còn là lô đỉnh của y, lô đỉnh duy nhất.”