Tô Thiên Tâm nghe thấy chữ đánh bạc thì tinh thần lập tức nâng cao, y cười nói: “Giang công tử muốn cược cái gì?”
Giang Bình lấy một viên trân châu sáng lấp lánh bằng một quả trứng có màu hồng nhạt từ trong tay áo ra, nói: “Ta dùng viên hỏa châu này cược thiệp mời của Tam công tử, thế nào?”
Tô Thiên Tâm nói: “Cược thế nào?”
Giang Bình nói: “Tung xúc xắc, so lớn bé.”
“Được!” Tô Thiên Tâm lấy hai đôi xúc xắc và hai cái chung lắc xúc xắc từ trong túi Càn Khôn ra, nói: “Nếu Giang công tử tin ta thì dùng đồ đánh bạc của tại hạ đi.”
Giang Bình nhận lấy một đôi xúc xắc và một chung lắc xúc xắc, nói: “Tất nhiên là ta tin Tam công tử.”
Hai người lắc xúc xắc, thu hút rất đông người vây xem. Lục Quyết đội một chiếc nón truyền thống, mặc áo đạo sĩ thêu hoa màu đen, tay cầm phất trần, đi đến dừng lại xem.
Có người nhìn thấy hắn, chắp tay thi lễ nói: “Cam Quan chủ dạo này có khỏe không?”
Quan chủ thật sự của Vô Lượng Quan là Cam Bân đã bị Lục Quyết đánh một chưởng hồn phi phách tán từ nửa canh giờ trước. Hắn biến thành dáng vẻ của Cam Bân, đưa thiệp mời của hắn ra, gật đầu cười nói: “Vẫn khỏe, vẫn khỏe.”
Tô Thiên Tâm mở chung xúc xắc, kẻ nhiều chuyện bên cạnh hô to: “Tô công tử, năm năm sáu, số đỏ quá!” Hắn ta lại liếc nhìn sang Giang Bình, giật mình nói: “Ôi! Vị công tử này còn đỏ hơn, năm sáu sáu, suýt chút nữa là giết được báo rồi!’
Giang Bình chắp tay với Tô Thiên Tâm cười nói: “Tam công tử, đã nhường rồi.”
Tô Thiên Tâm cũng rất thoải mái đưa thiệp mời cho hắn, nói: “Giang công tử, có duyên lại gặp.” Rồi lên xe rời đi.
Tố Thiên Tâm có chút giao hảo với Lữ Minh Hồ nên cũng biết Lữ Đại, Lữ Đại không muốn y biết là nàng tính kế lấy được thiệp mời của y, thấy y đi rồi mới từ trong bóng tối đi ra, vui vẻ kéo tay Giang Bình, nói: “Lang quân đúng là tay cờ bạc thiên hạ không có địch thủ!”
Giang Bình cười nói: “Nương tử quá khen rồi, so với kỹ năng đánh bạc thì mưu tính người khác của nàng còn cao hơn một bậc.”
Lữ Đại rất đắc chí, nàng hất cằm nói: “Có ta bày mưu tính kế cho chàng, cả đời này của chàng vinh hoa phú quý, hưởng thụ không hết.”
Lục Quyết đi ngang qua hai người bọn họ, thở dài không thành tiếng như có chút thương hại.
Giang Bình và Lữ Đại đóng giả làm chủ tớ bước vào Thiên Phong Các, hương thơm thoang thoảng xộc vào mũi. Giang Bình ngửi thấy mùi hoa sen, nhưng mùa này làm gì có hoa sen chứ? Nhìn kỹ lại mới thấy, trong trung tâm sảnh lớn nơi sương mù vấn vít lại có một cái hồ, ở giữa có một cái đài cao, đó chính là nơi nhạc sư tấu nhạc. Xung quanh đài cao có rất nhiều lá sen hoa sen cao thấp, hệt như chốn dao trì tiên cảnh.
Hắn và Lữ Đại tìm một vị trí ở lầu một ngồi xuống, Lục Quyết đi lên lầu hai, ngồi xuống chiếc bàn trống bên cạnh Tiêu Ảnh Chân.
Không lâu sau Lữ Minh Hồ cũng đến, Lữ Đại vừa nhìn đã thấy y, bèn vẫy tay với y.
Lữ Minh Hồ đi đến bàn bọn họ, ngồi xuống nói: “Các ngươi vào đây kiểu gì?”
Lữ Đại tung xúc xắc, híp mắt cười nói: “Giang lang thắng được thiệp mời của một người ở ngoài cửa.”
Lữ Minh Hồ nhìn Giang Bình, nói: “Giang công tử đúng là làm gì cũng thuận lợi.”
Giang Bình cười mỉm: “Hổ thẹn, hổ thẹn.”
Lữ Minh Hồ nhấp hai ngụm trà, nhìn xung quanh, Lữ Đại thấy y như đang tìm người bèn hỏi: “Ngài đang tìm ai à?”
Lữ Minh Hồ nói: “Tô Thiên Tâm, hắn hỏi mượn ta một quyển sách, đã nói là tối nay đến đây sẽ đưa cho hắn.”
Giang Bình không nghĩ nhiều, nói: “Chẳng lẽ là Tô tam công tử mà ta thắng cược?” Vừa dứt lời, hắn đã bị Lữ Đại đạp cho một cái.
Lữ Minh Hồ nghe thấy vậy là biết Lữ Đại lợi dụng tính thích đánh bạc của Tô Thiên Tâm để thắng thiệp mời của hắn, y nhìn nàng thật lâu rồi nói: “Nếu đã thế thì hôm khác ta đưa cho hắn vậy.”
Giờ Tuất một khắc, Tiên Nhạc Hội bắt đầu, các vị trí ngồi ở lầu trên lầu dưới gần như đều đã kín. Lữ Minh Hồ lấy ngọc thủy Côn Luân từ trong tay áo ra, viên ngọc vốn không có màu sắc giờ lại trở nên đen như mực.
Lữ Đại nhìn thấy vội lấy viên của mình ra, viên của nàng cũng giống như vậy. Trong các có đến bốn năm trăm khách mời, người hầu, nhạc sư, dù có biết trong này có lệ quỷ lẩn trốn thì cũng không có cách nào khóa chặt mục tiêu, chứ đừng nói là xác định có phải Lục Quyết hay không. Vậy nên nơi nhiều người như thế này, ngọc thủy Côn Luân chỉ có thể nhắc nhở bọn họ mà thôi.
Lữ Minh Hồ có một cảm giác, Lục Quyết hoặc Mặc Thương Ngô đang ở ngay đây. Có lẽ là vì sư phụ từng nói, Mặc Thương Ngô là người uyên bác, văn võ song toàn, tinh thông âm luật, thường xuyên tự mình sáng tác âm nhạc, những bản nhạc đó vẫn còn lưu truyền ở Yêu giới. Hắn quả thực là một thiên tài hiếm có, đáng tiếc lại biến thành kẻ có tính khát máu.
Nếu hắn thật sự ở đây, chẳng lẽ chỉ đến đây để nghe nhạc thôi ư? Lữ Minh Hồ cảm thấy tuyệt đối không có khả năng đó. Lữ Đại nhìn y, y không lên tiếng mà ánh mắt nhìn nàng lại rất cẩn thận.
Mười mấy ngọn đèn lớn trong các đột ngột cùng tắt, chỉ còn lại một vòng đèn hoa sen xung quanh đài cao, một nữ tử áo đỏ ôm đàn tỳ bà bước lên đài cao, dưới ánh đèn chỉ thấy nàng ấy có khuôn mặt trắng nõn, giống như tiên nữ trong bức họa trên tường.
Ngón tay gảy nhẹ, tiếng tỳ bà vang lên như nước chảy, du dương lượn vòng, lúc nhanh lúc chậm, dư âm của dây đàn đan xen vào nhau, khiến người ta chỉ ước gì có thể mọc thêm nhiều tai hơn. Hoa lá rung rinh như thể đang khiêu vũ theo tiếng đàn tỳ bà, các khách mời dần trở nên say sưa, nhịp tim của Lữ Minh Hồ còn căng chặt hơn cả tiếng tỳ bà.
Ánh sáng từ vòng đèn hoa sen bao quanh đài cao có hạn, năm trượng bên ngoài là một vùng tối đen, trong đêm đen sẽ xảy ra chuyện gì đây? Y chỉ đành tập trung lắng nghe mỗi động tĩnh dưới tiếng đàn tỳ bà, sau đó chuẩn bị ra tay.
Nữ tử này đàn tỳ bà vô cùng hay, Lục Quyết nheo mắt, hắn còn nghiêm túc nghe hơn bất cứ ai. Hắn đến đây đúng là không chỉ vì nghe nhạc, nhưng lúc này đây hắn chỉ muốn nghe nhạc, cho dù có người quỳ trước mặt đưa cổ xin hắn cho một đao thì hắn cũng không muốn ra tay.
Giang Bình lớn lên trong một gia đình phú thương, từ nhỏ đến lớn cũng từng nghe không ít người đàn tỳ bà hay, nhưng đều không bằng nữ tử này, đúng là xứng với danh nghe siêu phàm lạ thường.
Khúc vừa đàn xong, nữ tử lại đột ngột lui xuống, tiếng vỗ tay xung quanh như sấm, Giang Bình cũng không kìm được mà nói hay. Trong chốc lát, một nam tử ôm thiết cầm đi lên. Mãi cho đến khi nhạc sư cuối cùng lui xuống, các khách mời như được thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn, vô cùng thỏa mãn, dư vị mãi không dứt, cơ thể tâm trí đều trong trạng thái thả lỏng nhất.
Tiêu Ảnh Chân cũng không ngoại lệ, đột nhiên lão ta cảm thấy cổ hơi lạnh, giọng Lữ Minh Hồ vang lên cùng lúc: “Tiêu tông chủ cẩn thận!”
Đây là câu cuối cùng mà Tiêu Ảnh Chân nghe thấy, Lữ Minh Hồ phi người bay qua, y giơ lòng bàn tay bắn một ngọn lửa ra, chiếu sáng toàn bộ Thiên Phong Các. Mọi người chỉ nhìn thấy một cột máu cao bốn năm thước phun ra từ cổ Tiêu Ảnh Chân, đầu của lão ta lộn vài vòng trên cột máu rồi rơi xuống đất, máu bắn tung tóe lên mặt hai người hầu mặc áo xanh.
Sắc mặt bọn họ tái nhợt, hoàn toàn không biết tránh đi, hiển nhiên là bị dọa đến ngây cả ra rồi.
Không chỉ bọn họ mà nhiều khách mời có mặt ở đó cũng quen biết Tiêu Ảnh Chân, biết lão ta có tu vi cao, lại còn đứng sau mấy chưởng môn của các môn phái lớn, thấy lão ta bị giết ngay bên cạnh mình mà không có chút tiếng động nào, tất cả mọi người đều sợ tới mức biến sắc.
Mấy nữ nhân hét lên thất thanh, mấy nam nhân quay ra đánh nhau, Lữ Đại quay đầu nắm chặt tay Giang Bình, nhìn hắn nói: “Lang quân đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể làm chàng bị thương được.”
Thật ra Giang Bình không sợ lắm, một là vì hắn trời sinh đã gan dạ, hai là vì người bị giết là một người tu tiên không liên quan gì đến hắn, cho dù có ở trước mặt thì hắn cũng cảm giác rất xa cách.
Hắn nghe vậy thì ngớ ra rồi mỉm cười nắm lấy tay Lữ Đại, nói: “Nương tử, ta không sao, nàng không sợ là được rồi.”
Lữ Đại cũng không thấy quá sợ, chỉ cần có Lữ Minh Hồ thì có dầu sôi lửa bỏng nàng cũng cảm thấy như đang chơi.