• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Lữ Đại tỉnh rượu thì sắc trời đã sáng, trên bầu trời xanh thẳm điểm vài đám mây bay bay, mỏng dài giống như sợi bông kéo ra từ chăn gấm. Nàng nằm trong ổ của mình, thấy khát nước vô cùng, bèn bay đến bên bàn uống hai ngụm nước trà. Một luồng ánh sáng chiếu vào điện, Lữ Minh Hồ đã trở lại.

Lữ Minh Hồ nhìn nàng, cũng không nói gì, chỉ cầm quyển sách ngồi trên giường xem xét.

Lữ Đại do dự một lúc lâu mới hỏi: “Hắn… có nhận thuốc không?”

Lữ Minh Hồ ừ một tiếng, giống như một tiếng chuông đồng lạnh lẽo nặng nề đánh vào lòng nàng. Hỉ Thước Tinh đạo hạnh còn thấp kém, trái tim yếu ớt như lưu ly, lần này lập tức có vô số vết nứt.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngốc nghếch, cứ vậy chờ mong Giang Bình vì nàng mà bỏ Lỗ tiểu thư, còn phơi bày phần chờ mong này với Lữ Minh Hồ, để cho y biết nàng ngu ngốc đến cỡ nào.

Nàng thành thân với Giang Bình, vốn là bởi vì giận dỗi Lữ Minh Hồ, tức giận y không chịu cho nàng tình cảm của nam nhân đối với nữ nhân. Bây giờ sự thật chứng minh, Giang Bình cũng không yêu nàng, cho dù đã là phu thê một khoảng thời gian thì hắn vẫn thích Lỗ tiểu thư.

Nàng hận Giang Bình bạc tình, càng hận hắn vô tích sự, cho dù muốn cứu Lỗ tiểu thư thì hắn cũng nên nghĩ cách khác, cớ sao có thể mặt dày nhận thuốc của Lữ Minh Hồ? Chẳng lẽ hắn không biết Minh Hồ là chủ nhân của nàng sao, làm như vậy sẽ khiến nàng mất sạch mặt mũi?

Cũng khó trách, mỹ nhân không thể với tới đột nhiên có được dễ dàng như trở bàn tay, hắn vui sướng đến choáng váng, nào có tâm tư lo nghĩ đến mặt mũi của nàng?

Lữ Đại âm thầm cười lạnh, hận thù trong lòng như thuốc độc len ra từ khe nứt, chảy khắp toàn thân. May là hiện tại nàng không phải trong hình hài con người, Lữ Minh Hồ sẽ không nhìn thấy vẻ mặt đau khổ vặn vẹo của nàng. Rốt cuộc nàng cũng không thể nán lại trước mặt y được nữa, đành bay ra khỏi phòng, rời khỏi Lư Sơn.

Khi tâm tình không tốt, Lữ Đại rất muốn trộm đồ, và mục tiêu dễ dàng ra tay nhất chính là người say rượu. Nơi nào có nhiều người say rượu nhất? Hải Thị. Nàng đi lòng vòng ở Hải Thị hai ngày, thu hoạch cũng được kha khá, định đến sòng bạc giải khuây.

Sòng bạc Chân Du là hang đánh bạc lớn nhất Hải Thị, lúc nào cũng đông nghịt khách, chẳng phân biệt ngày đêm. Lúc Lữ Đại tới đây, nàng nhìn thấy trước cửa có treo một câu đối, vế thứ nhất là: Hồ trung nhật nguyệt trưởng; vế thứ hai là: Hộp lý càn khôn đại*.

(*câu đối này có nghĩa là bước vào đây bạn sẽ được tận hưởng niềm vui bất tận.)

Trong đại sảnh tráng lệ tràn ngập hương thơm, có thể ngửi được mùi thơm của rượu ngon, huân hương và mùi son phấn. Nam nhân nữ nhân, yêu ma quỷ quái vây quanh từng bàn đánh bạc, có người khoa chân múa tay vui sướng, có người ủ rũ chán chường. Tiếng thẻ đánh bạc va chạm, tiếng xúc xắc di chuyển, tiếng cười tiếng khóc không dứt bên tai.

Sòng bạc có tổng cộng bảy tầng, tầng một đặt cược vào dạ minh châu, tầng hai đặt cược vào tuổi thọ, tầng ba đặt cược vào tu vi, đi lên trên nữa đều là vật đắt tiền.

Lữ Đại không có ý định lên lầu, trên lầu đều là những thứ nàng không đặt cược nổi. Nàng đi tới trước quầy ở góc đông nam, lấy pháp bảo trộm được hai ngày nay ra đổi sang hai hộp dạ minh châu, mua thẻ đánh bạc, bắt đầu đánh bạc ở lầu một.

Ông chủ sòng bạc Chân Du họ Kiều, tên Cát, có biệt danh là Đặt Cược Tất Thắng. Lúc này lão đang ngồi trên một cái ghế ở lầu bảy, uống rượu với thiếu niên áo tím ngồi đối diện.

Thiếu niên mặt mũi như trăng thu, dáng vẻ phong lưu, Kiều Cát đánh giá hắn, cười đến tay phát run, rượu sóng sánh ra ngoài.

Thiếu niên nói: “Ngươi cười cái gì?”

Kiều Cát nói: “Ta cười ngươi càng sống càng trẻ, càng lớn càng tuấn tú.”

Thiếu niên cũng cười, nói: “Ban đầu ta cũng không muốn giả bộ non nớt, nhục thân trước của ta là một viên ngoại ngoài ba mươi tuổi, còn béo hơn cả ngươi, động một chút là váng đầu khó thở, người đầy mùi hôi thối, ta thật sự chịu đủ rồi. Dù sao thanh niên cũng tốt hơn, ta di chuyển trong nhục thân này cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”

Kiều Cát nói: “Vết thương của ngươi hồi phục đến đâu rồi? Có cần ta hỗ trợ không?”

Thiếu niên lắc đầu, trong ánh mắt hắn có chút cảm động, nói: “Ngươi giúp ta đã đủ nhiều rồi, những chuyện khác ta sẽ tự xử lý.”

Kiều Cát uống chén rượu, trên mặt lộ ra vài phần cảm khái: “Ba năm trước, ta nghe nói địa phủ đang âm thầm đuổi bắt một quỷ sai tên là Lục Quyết, ta còn nghĩ có thể là ngươi không, quả thật là ngươi.”

“Tin tức của ngươi nhanh nhạy hơn cả đám đạo sĩ thối kia, ba ngày trước ta mới giao thủ với một tên tiểu đạo sĩ, bấy giờ bọn họ mới biết được chuyện của Lục Quyết.”

Tạm thời gọi thiếu niên này là Lục Quyết, hắn tỏ rõ sự khinh thường với đạo môn nơi khóe mắt, tự rót một chén rượu rồi giơ cái chén tới gần gương mặt Kiều Cát, thấp giọng nói: “Kỳ thật ta tới đây là muốn hỏi ngươi, phân thân mà năm trăm năm trước ngươi tìm cho ta hiện tại là ai?”

Kiều Cát nói: “Ta đã sớm nói rồi, ngươi không biết mới là an toàn nhất.”

Lục Quyết nói: “Nhục thân của người khác chung quy cũng không tốt, ta nghĩ đã đến lúc nên biết rồi.”

Kiều Cát vỗ vỗ cánh tay hắn, nói: “Thương Ngô, tin ta đi, vẫn chưa tới lúc.”

Lục Quyết nhìn lão không chớp mắt, trong mắt hắn có một khí chất vương giả, không phải vương giả thế tục sống an nhàn sung sướng mà là vương giả chém chém giết giết trong rừng rậm, bất kể ai bị hắn nhìn như vậy cũng giống như con mồi. Kiều Cát cũng rất thong dong, bởi vì lão quá hiểu vị vương giả này.

Lục Quyết bỗng nhiên nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, thân thể ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế, nâng chén uống một hơi cạn sạch: “Ta đương nhiên tin tưởng ngươi, trên đời này người ta tin tưởng nhất chính là ngươi.”

Kiều Cát cầm lấy một bộ xúc xắc bên cạnh, nói: “Đã lâu không chơi với ngươi, ngươi chơi trước đi, ai thua phạt ba chén rượu.”

Lục Quyết nói: “Đổi cách chơi đi, mọi người đều nói ngươi đặt cược tất thắng, nhưng ít ai biết rằng gặp ta rồi, ngươi lại đặt cược tất thua.”

Kiều Cát cười nói: “Ngươi thay đổi nhục thể, chưa chắc đã còn may mắn như trước.”

Lục Quyết nói: “Vậy ta sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục.” Nói xong, hắn cầm xúc xắc ném vào trong một cái bát không, leng keng leng keng, ba mặt sáu, báo tử thông sát*.

(*báo tử thông sát: thuật ngữ trong đánh bạc, báo tử ý chỉ ba viên xúc xắc đều giống nhau, thông thường người ta chỉ cược lớn hoặc nhỏ, nên nếu xuất hiện báo tử nghĩa là toàn thắng.)

Kiều Cát thở dài một hơi: “Ông trời thật sự rất không công bằng.”

Nhìn lão uống liền ba chén rượu lớn xong, Lục Quyết đứng lên đi đến bên lan can màu đỏ, quan sát đại sảnh lầu một. Lữ Đại mặc áo trắng váy vàng nhạt lọt vào tầm mắt của hắn, vẻ mặt tẻ nhạt của hắn thoáng cái trở nên hăng hái dạt dào.

Kiều Cát đi tới, nhìn theo ánh mắt của hắn, nói: “Loại tiểu cô nương vô vị này không hợp khẩu vị của ngươi đâu.”

Lục Quyết nói: “Nàng là linh sủng của Lữ Minh Hồ ở Trường Lạc Cung, ngươi không nhìn thấy năng lượng trời sinh của nàng sao, chính là thuốc bổ tốt nhất đấy.”

Kiều Cát cười nói: “Thì ra ngươi thèm ăn rồi.”

Người ta thường nói đen tình đỏ bạc, Lữ Đại cho rằng đêm nay có thể kiếm được một khoản lớn, nào ngờ chơi nửa canh giờ mà thẻ bạc trong tay đã vơi đi một nửa.

Chắc chắn là bàn này phong thủy không được tốt, nàng lại đổi sang bàn khác, người chia bài lắc hộp xúc xắc, xốc leng keng vài tiếng rồi đặt trên bàn, dân cờ bạc chung quanh nhao nhao đặt cược.

Lữ Đại đang muốn đặt đại, phía sau bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp dễ nghe nói: “Cô nương, đặt tiểu đi.”

Lữ Đại quay đầu, đối diện với một thiếu niên tuấn tú mặc áo tím, nàng hừ lạnh một tiếng, quay đầu đặt thẻ bạc vào đại.

Lúc mở hộp là thời điểm kích động lòng người nhất trong đánh bạc, Lữ Đại cùng một đám dân cờ bạc nhìn chằm chằm hộp mở ra, ba – một – một, quả nhiên là tiểu.

Vẻ mặt Lữ Đại uể oải, Lục Quyết nhẹ nhàng cười một tiếng, lại đến lúc đặt cược, hắn nói: “Cô nương, vẫn đặt tiểu thì hơn.”

Lữ Đại lại không nghe lời, đặt đại. Lục Quyết lắc đầu, nữ nhân có đôi khi thích đối nghịch với nam nhân.

Hộp mở ra, hai – bốn – một, quả nhiên vẫn là tiểu.

Đúng là kỳ quái, nàng vốn là hỉ thước, sao tối nay còn xui xẻo hơn cả quạ đen thế nhỉ? Lữ Đại oán giận nhìn chằm chằm ba viên xúc xắc kia, cảm thấy chúng bắt tay với Giang Bình khi dể nàng.

Lần đặt cược thứ ba, Lục Quyết nói: “Cô nương, nghe ta, đặt cược đại đi.”

Lữ Đại giơ tay lên, bốp một tiếng, đặt thẻ bạc vào tiểu.

Lục Quyết nghẹn lời không nói gì, hộp bảo mở ra, năm – năm – bốn, đại. Hắn nghĩ thầm, bị thua liên tiếp ba lần rồi, chắc tiếp theo nàng đã biết điều. Không ngờ Lữ Đại quyết tâm đối nghịch với hắn, rốt cuộc thua sạch sẽ, nổi giận đùng đùng rời khỏi sòng bạc.

Đêm đã khuya, trên đường ánh trăng và ánh đèn giao hòa vào nhau. Lữ Đại bước đi không mục đích, thỉnh thoảng cơn gió lại cuốn theo tiếng sóng biển có tiết tấu truyền vào tai nàng.

Lục Quyết đuổi theo nàng, nói: “Cô nương, vì sao ngươi không nghe lời ta?”

Lữ Đại tức giận nói: “Ngươi là gì của ta, vì sao ta phải nghe lời ngươi?”

Lục Quyết nói: “Ta có lòng tốt giúp ngươi thắng bạc, nếu ngươi không phải kẻ ngốc thì nên nghe lời ta.”

Lữ Đại đứng lại, trừng mắt nhìn hắn, lớn tiếng nói: “Ta đúng là kẻ ngốc không biết tốt xấu, không biết tự lượng sức mình, si tâm vọng tưởng, trên đời này không có yêu quái nào ngốc hơn ta, ngươi hài lòng rồi chứ!” Nói xong, giọng nàng bỗng nhiên nghẹn ngào, nước mắt tràn mi.

Lục Quyết ngẩn người, hắn biết mấy lời này không phải nói với mình, con Hỉ Thước Tinh này chắc chắn đã bị người ta làm tổn thương, mà người này có lẽ là nam nhân. Nam nhân vốn là loại người luôn khiến nữ nhân đau lòng, bởi vì chính hắn cũng từng làm cho rất nhiều nữ nhân đau lòng.

Người qua đường nhìn về phía bọn họ với ánh mắt tò mò, Lữ Đại hít hít mũi, lập tức bỏ chạy thật xa.

Một lão già đi tới bên cạnh Lục Quyết, nói: “Chàng trai, còn không mau đuổi theo? Nữ nhân mà, dỗ một chút là được thôi.”

Lục Quyết cười cười, thật sự đuổi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK