“Được rồi, ta biết rồi, đừng khóc nữa.” Lữ Minh Hồ xoa nhẹ lưng nàng, bởi vì đang trong tình trạng linh hồn nên y chỉ cảm nhận được một làn khí.
Con cá lớn cuối cùng cũng cắn câu, Tần Quảng Vương và Lâu Phán quan trong điện nhìn nhau cười.
Nghe thấy tiếng khóc của Lữ Đại, Diêu Mạn Kinh còn tưởng là bị đánh rồi, trong lòng đang cảm thấy sảng khoái thì thấy một đạo sĩ mặc đồ trắng cùng Lữ Đại mặt giàn giụa nước mắt đi vào. Tuy y có gương mặt giống Lữ Đại nhưng phong thái tao nhã tuyệt trần như vậy thì Diêu Mạn Kinh chưa từng nhìn thấy, nàng ta ngây ngốc nhìn trong chốc lát.
Sắc mặt Tần Quảng Vương nặng nề, nói: “Lữ Minh Hồ, ngươi dung túng cho linh sủng làm xằng làm bậy, làm loạn trật tự dưới trần gian, bổn vương đang muốn tìm ngươi đây!”
Lữ Đại có người chống lưng, suy nghĩ sợ hãi hoảng loạn cũng dần bình tĩnh lại, Lữ Minh Hồ còn chưa lên tiếng, nàng đã nói: “Vương gia, Diêu Mạn Kinh nói ta dụ nàng ta uống thuốc, sao ngài không hỏi Tam Thi Thần của nàng ta nói như thế nào?”
Tam Thi Thần trong thân xác con người giám sát lời nói hành động cử chỉ của con người, thậm chí cả suy nghĩ, sau đó sẽ thường xuyên báo cáo cho quan Ti Mệnh. Nhưng Tam Thi Thần lại thích buông thả bản thân, mong muốn con người sớm chết để có được rượu thờ cúng, nên chẳng nói được lời tốt đẹp, nói ra toàn là mấy lời xấu xa, có vài phần giống với ngoại tộc của Đông Am.
Diêu Mạn Kinh muốn có được Tưởng Dung Đan, đây chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp, Tam Thi Thần chắc chắn sẽ không giấu diếm.
Ai ngờ Tần Quản Vương lại hừ lạnh một tiếng: “Nghiệp chướng, khỏi cần ngươi nhắc, bổn vương đã hỏi rồi, Tam Thi Thần của nàng ta nói chưa từng thấy nàng ta chủ động xin Tưởng Dung Đan, ngươi còn gì để nói nữa?”
“Sao có thể chứ?” Rõ ràng là Diêu Mạn Kinh chủ động đến xin, Tam Thi Thần của nàng ta sao lại che giấu cho nàng ta? Lữ Đại kinh ngạc, nàng vô cùng nghi ngờ, vô thức nhìn sang Lữ Minh Hồ.
Vẻ mặt y bình thản nhìn Tần Quảng Vương, ánh mắt như thể hiểu rõ mọi thứ, thản nhiên nói: “Vương gia có biết hòa thượng Vô Diệm trụ trì Linh Cảm Tự đã bị ám sát đêm qua không?”
Trên mặt Tần Quảng Vương để lộ vẻ không thoải mái: “Chuyện này bổn vương có nghe nói.”
Lữ Minh Hồ nói: “Vậy chắc Vương gia cũng biết hung thủ là ai. Ta có vài chuyện liên quan đến hắn muốn thỉnh giáo Vương gia, mong được Vương gia dạy bảo.”
Coi như bán ân tình cho y, Tần Quảng Vương tuyên bố lui về, Lữ Đại lại cảm thấy hung thủ sát hại hòa thượng Vô Diệm khiến Diêm vương vô cùng uy phong này cảm thấy khó xử, lui về chẳng qua chỉ là đang tìm bậc thềm đi xuống.
Tần Quảng Vương đi xuống bậc thềm, dẫn bọn họ đến một gian thiên điện bên cạnh, ngồi xuống chiếc ghế trên cùng, nói: “Các ngươi cũng ngồi đi.” Rồi lại căn dặn người hầu dâng trà, thái độ khách sáo hơn lúc trước rất nhiều.
Lữ Minh Hồ nói: “Vương gia, xin hỏi rốt cuộc Lục Quyết có lai lịch như thế nào?”
Lữ Đại vừa nghe là biết hung thủ sát hại hòa thượng Vô Diệm chính là Lục Quyết.
Tần Quảng Vương thở dài, vẻ mặt khổ não nói: “Hắn vốn là quỷ sai của Uổng Tử thành, cũng có chút bản lĩnh, ba năm trước vừa khéo có được cơ duyên, hắn có được tu vi thâm hậu, phản bội Địa phủ, bỏ trốn đến dương thế làm xằng làm bậy. Địa phủ phái không dưới hai ngàn quỷ sai đi lùng bắt hắn, lại còn là những quỷ sai tinh nhuệ, nhưng phân nửa đều chịu thiệt trong tay hắn.”
Tần Quảng Vương như mắc xương trong họng, hắn hơi ngưng một lát rồi mới nói: “Có vài chuyện hắn làm ngươi cũng biết rồi, một ma đầu tự do ở bên ngoài khiến bổn vương ăn không ngon ngủ không yên.” Nói rồi lại liếc nhìn Lữ Đại.
Cái liếc này khiến Lữ Đại cảm thấy rất bất an, như thể bị dây thừng quấn quanh cổ, một đầu dây thừng đang nằm trong tay Tần Quảng Vương.
Lữ Minh Hồ nhìn chằm chằm vào mắt Tần Quảng Vương, nói: “Vương gia, thứ lỗi cho ta nói thẳng, Mục Thương Ngô có còn ở Địa phủ không?”
Tần Quảng Vương ngẩn ra: “Tất nhiên là còn, không ở Địa phủ thì còn có thể ở đâu được chứ?”
Trầm mặc một lúc lâu, mí mắt Lữ Minh Hồ khẽ giật, y chậm rãi nói: “Nếu đã như vậy, ta giúp Địa phủ lùng bắt Lục Quyết, chuyện của Lữ Đại xin Vương gia xóa bỏ toàn bộ.”
Tần Quảng Vương biết y nghi ngờ Lục Quyết chính là Mục Thương Ngô, trong lòng cảm thấy vui mừng, hắn cười nói: “Ở dương thế ta và các âm quan khác làm việc bị hạn chế nhiều, Lữ đạo trưởng là kỳ tài tung hoành thiên hạ, về tu vi thì không ai cùng thế hệ bì được, có ngươi trợ giúp, chắc hẳn chuyện của Lục Quyết sẽ được giải quyết nhanh thôi.”
Nói đến đây, Lữ Đại còn không hiểu thì đúng là chim ngốc, nàng đứng dậy tức giận nói: “Hóa ra các người bắt ta là vì ép Minh Hồ làm việc cho các người!”
Tần Quảng Vương sa sầm mặt: “Nghiệp chướng, đừng có ăn nói linh tinh gây hiểu lầm, bổn vương giam ngươi đến bây giờ là vì hành vi của ngươi không đoan chính, làm loạn trật tự của dương gian! Lữ đạo trưởng muốn cứu ngươi nên tự đưa ra đề xuất giúp bọn ta lùng bắt Lục Quyết, bổn vương chưa từng ép y đến đây!”
Lữ Đại cười lạnh, nghiêng mình rút bảo kiếm treo trên vách tường ra, dây là đồ vật của cõi âm, linh hồn cũng có thể dùng.
Nàng đeo bảo kiếm lên cổ, khí lạnh dày đặc khiến cả người nàng run rẩy. Đúng là bảo bối, không biết đã giết bao nhiêu sinh linh mới có được sự sắc bén chấn động linh hồn như này.
Sắc mặt Lữ Minh Hồ thay đổi, y đứng dậy nói: “Ngươi làm gì thế hả? Mau bỏ kiếm xuống!” Nói rồi y lập tức tiến lên.
“Ngài đừng qua đây!” Tay Lữ Đại hơi run, ánh kiếm lập lòe khiến tim Lữ Minh Hồ như bị kéo lên, y thật sự dừng bước, không dám nhúc nhích nữa.
Khó khăn lắm Tần Quảng Vương mới tìm được điểm yếu của Lữ Minh Hồ, sao có thể để nàng xảy ra sơ suất gì được? Hắn đành phải dịu lại, nói: “Cô nương, có gì từ từ nói, cần gì phải làm thế?”
Sắc mặt Lữ Đại kiên quyết: “Vương gia, cho dù là ta làm loạn trật tự của dương gian, ngài muốn phạt thế nào ta đều nhận, cùng lắm là chết thôi. Lục Quyết đó là kẻ nguy hiểm như thế nào, Địa phủ các người nhiều âm binh quỷ sai như vậy mà cũng không thể tóm được hắn, ngược lại còn để mất mạng. Ngài muốn lấy ta ra để uy hiếp Minh Hồ chết thay ngài, nằm mơ đi!”
Nhiều năm về trước, Lữ Đại từng đọc một câu chuyện kể về hai nước Ngô Việt* gần nhau, quốc vương nước Ngô nhắm trúng một mảnh đất của nước Việt nên đã tìm đủ mọi cách để bắt được sủng cơ của quân vương nước Việt, khiến quân vương nước Việt phải dùng mảnh đất đó để đổi lại sủng cơ. Quốc vương nước Việt lại là một người trọng tình trọng nghĩa nên đã bất chấp sự phản đối của quần thần, đồng ý với quốc vương nước Ngô.
(*hai nước Ngô Việt của Trung: nay là toàn bộ tỉnh Chiết Giang, phần Đông Nam tỉnh Giang Tô và phần Đông Bắc tỉnh Phúc Kiến. Những vùng đất này thuộc lãnh thổ nước Ngô và Việt thời Xuân Thu Chiến Quốc nên khu vực này được gọi chung là Ngô Việt – theo Wikipedia.)
Khi sủng cơ nghe được tin tức này đã tự vẫn ngay đêm đó.
Lúc đó Lữ Đại không hiểu, quốc vương nước Việt đối xử tốt với sủng cơ đó như vậy, vì sao sủng cơ đó lại phải tự vẫn, về sau nàng đọc được một câu trong sách, đó là vì tri kỷ mà chết. Nàng hiểu ra, người khác ai cũng cảm thấy mảnh đất đó quan trọng hơn sủng cơ, chỉ có mình quốc vương cho rằng sủng cơ quan trọng hơn mảnh đất, đây chẳng phải là tri kỷ sao?
Đêm bị Tiết Kinh Ngọc giam trong Kim Phong Các đó, nàng cũng không biết liệu Lữ Minh Hồ có đến cứu nàng hay không, nhưng y đã đến. Ngay chính lúc đó nàng đã nghĩ nếu sau này có kẻ nào nham hiểm lấy nàng uy hiếp y, thì nàng cũng sẽ lựa chọn như sủng cơ trong câu chuyện đó.
Cho dù nàng chỉ là một linh sủng, y không hề có tình cảm nam nữ với nàng, nhưng nàng vẫn vì tri kỷ mà chết.
Lữ Minh Hồ nhìn nàng, trong mắt hiện lên gợn sóng nói: “Lục Quyết lòng dạ độc ác, làm nhiều việc ác, cho dù không có ngươi thì về đạo nghĩa ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.”
Tần Quảng Vương nói: “Đúng vậy, Lữ đạo trưởng là đệ tử của Trường Nhạc Cung, giúp đỡ chính nghĩa và trừng trị cái ác vốn không thể thoái thác.”
Nói như vậy, nhưng chuyện của Lục Quyết, Lữ Minh Hồ vốn có thể không cần quản, Tần Quảng Vương lợi dụng Lữ Đại tăng thêm áp lực cho y, khiến y không thể không quan tâm. Nếu y cũng đi truy lùng Lục Quyết như mấy quỷ sai kia, lỡ mà gặp chuyện bất trắc thì phải làm sao?
Lữ Đại suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Ta nghe nói Vương gia có một pháp bảo tên là Cửu Long Thần Hoả Tráo, ta đếm đến ba, nếu ngài chịu đưa cho Minh Hồ phòng thân thì ta sẽ thả kiếm xuống, nếu không ta sẽ chết ở đây!”
Nếu nàng chết ở đây, Tần Quảng Vương sẽ làm mích lòng Lữ Minh Hồ, đừng nói là mời y truy lùng Lục Quyết, mà ngay cả bí mật Lục Quyết chính là Mặc Thương Ngô cũng không giữ được.
Tần Quảng Vương không ngờ hắn lại bị tiểu yêu nữ này uy hiếp dọa dẫm ngược lại, hắn tức đến đỏ cả mặt, mắt trợn trừng lên.
Sắc mặt Lữ Minh Hồ cũng khó coi, y trầm giọng nói: “Lữ Đại, đừng làm loạn nữa, ta không cần Cửu Long Thần Hoả Tráo gì cả.”
Lữ Đại mặc kệ y, nàng đếm đến hai, Tần Quảng Vương nghiến răng, nói: “Được rồi, ta đưa y là được chứ gì!” Nói rồi hắn lấy Cửu Long Thần Hoả Tráo từ trong túi Càn Khôn ra đưa cho Lữ Minh Hồ.
Bấy giờ Lữ Đại mới thả kiếm xuống, Lữ Minh Hồ tiến lên giật lại kiếm, tra lại vào bao kiếm, nắm lấy cổ tay nàng rồi từ biệt Tần Quảng Vương.
Lữ Đại nói: “Đợi đã, ta còn muốn nói vài câu với Diêu Mạn Kinh.”
Bước chân của Lữ Minh Hồ không dừng lại, y kéo nàng đi rất nhanh, sải chân của y rất lớn, Lữ Đại chạy chậm mới đuổi kịp y. Đi qua quảng trường bên ngoài điện đến trước cửa, y lại đột nhiên dừng lại, suýt chút nữa khiến Lữ Đại ngã.
Lữ Minh Hồ buông tay ra, nói: “Ngươi đi đi.”
Lữ Đại nhìn sắc mặt y không còn cởi mở như bầu trời trên đỉnh đầu nữa, nàng mím môi, cúi đầu nói: “Vấp ngã một lần khôn lên một chút, sau này ta sẽ không lắm chuyện gây rắc rối cho ngài nữa. Ngài có lòng bao dung lớn, tha thứ cho ta một lần này thôi có được không?”
“Ta không trách ngươi, Tần Quảng Vương muốn ta giữ bí mật cho bọn họ, truy lùng Lục Quyết, cho dù không có chuyện Tưởng Dung Đan thì hắn cũng sẽ viện cớ khác để bắt ngươi, là ta liên lụy đến ngươi.”
Sự áy náy trong mắt y rơi xuống đỉnh đầu nàng như một chiếc kim quan khảm ngọc đè nặng lên đầu nàng.
Tiểu Hỉ Thước ngước lên nhìn vào mắt y, nàng cười xinh đẹp, nói: “Nếu đã không giúp được ngài, có thể bị ngài liên lụy cũng là chuyện tốt.”
Những lời này giống như ngọn gió ấm từ phương nam cuốn theo hơi nước dồi dào thổi tan mây mù âm mưu thủ đoạn, gieo vào lòng y một cơn mưa phùn.
Lông mày Lữ Minh Hồ giãn ra, để lộ ra một tia nắng sau cơn mưa, y đưa tay đánh vào mũi nàng, nói: “Nha đầu ngốc, sau này không được lấy tính mạng của bản thân ra để làm liều nữa.”