Kiều Cát cảm thấy vô cùng bất ngờ, trên đời này chuyện khiến lão không nắm chắc cũng không có bao nhiêu, ngay cả việc nửa tháng trước Mục Thương Ngô tới tìm lão đủ để kinh động tới Thiên Đình nhưng cũng không khiến lão kinh ngạc là bao.
Càng ngoài dự liệu là vẻ mặt của lão rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như đeo một chiếc mặt nạ, mỉm cười gật đầu nói: “Giang công tử, hân hạnh.”
Giang Bình ngồi xuống đối diện lão, cầm lấy chén xúc xắc. Kiều Cát cũng cầm lấy chén xúc xắc, trong lòng có một chút hưng phấn, tiếng xúc xắc leng keng giống như tiếng lòng của lão, vui sướng dồn dập, phải chừng nửa tách trà mới dừng lại.
Lão ngừng thở, cùng Giang Bình mở chung xúc xắc ra.
“Gia chủ là ba sáu năm, Giang công tử là…” Người áo xanh trừng mắt, cúi người xuống ghé sát vào nhìn ba viên xúc xắc trước mặt Giang Bình, miệng há to nhưng mãi không phát ra âm thanh, tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài.
Chính Giang Bình cũng tràn đầy kinh ngạc, hắn chỉ muốn thử xem, hoàn toàn không mong đợi gì, dù sao ở trong sòng bạc này đối phương cũng nổi tiếng là Đặt Cược Tất Thắng, một phàm nhân như hắn dù có may mắn đến cỡ nào cũng đâu thể đánh bại lão?
Vẻ mặt Kiều Cát cực kỳ phức tạp, các dân cờ bạc dưới đài ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều đang suy nghĩ chẳng lẽ khoảnh khắc chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng đến rồi sao? Trong lòng bọn họ có chút kích động, nháy mắt lan tràn ra toàn đại sảnh.
“Giang công tử là bao nhiêu? Nói mau đi!” Có người thúc giục.
Người áo xanh véo đùi một cái, lại nuốt nước miếng, run giọng nói: “Năm… sáu… bốn.”
Lời này giống như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu đang sôi, bụp một tiếng nổ tung. Lữ Đại vui sướng như thấy pháo bông, bay lên đài ôm lấy Giang Bình còn ngồi yên trên ghế, hoan hô nhảy nhót.
Ở dưới đài mấy trăm trái tim xao động lạ thường, người và yêu vừa cảm thấy hào hứng vì chứng kiến kỳ tích trăm năm khó gặp này, vừa nảy sinh sự ghen tị với người may mắn không có tiếng tăm nọ.
Giang Bình rốt cuộc cũng hoàn hồn, nhìn lướt qua dưới đài, vỗ vỗ lưng Tiểu Hỉ Thước đang nhảy nhót không ngừng, cười nói: “Được rồi, ta nói với ông chủ Kiều vài câu.”
Lữ Đại buông hắn ra, hắn sửa sang lại quần áo, chắp tay cười nói với Kiều Cát: “Ông chủ Kiều đã tung hoành sòng bạc mấy trăm năm, luận về kỹ thuật đánh bạc thì tại hạ không theo kịp, ván này thắng ngài chẳng qua là may mắn cho phép, chớ trách chớ trách.”
Kiều Cát thấy ánh mắt hắn vô cùng tỉnh táo và sáng suốt, không có một chút vui mừng thái quá như nhặt được vàng từ trên trời rơi xuống, so với việc thắng một chút tiền nhỏ thì ngay cả mình là ai cũng quên mất, trong mắt lão lộ ra vẻ thưởng thức, cũng cười nói: “Đánh bạc hơn thua nhau chỗ may mắn, kỹ xảo chỉ là phụ trợ, thật ra cũng không có ích lắm. Kiều mỗ thắng bao nhiêu năm qua đã sớm thấy nhàm chán, ván này thua Giang công tử ta còn vui mừng không kịp ấy chứ.”
Giang Bình nói: “Ông chủ Kiều học thức tinh thông rộng rãi, nhã nhặn hơn người, bội phục bội phục!”
Kiều Cát nói: “Không biết Giang công tử có tâm nguyện gì? Kiều mỗ nhất định dốc hết khả năng để thực hiện cho ngươi.”
Lão vừa dứt lời, trong ngoài đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ, giống như cả sòng bạc đều yên tĩnh lại.
Phàm nhân tên Giang Bình được phúc tinh chiếu cố này sẽ đưa ra yêu cầu thế nào với Kiều Cát đây? Là muốn cả đời phú quý, xinh đẹp vô ngần, hay là bí pháp tiên gia? Tất cả nhân yêu quỷ quái đều rất tò mò, bọn họ nghĩ ra đủ loại lựa chọn cho hắn, hận không thể thay hắn nói ra, hưởng thụ thay hắn.
Lữ Đại nghĩ Kiều Cát và âm quan chốn địa phủ chắc chắn có giao tình, sao không bảo lão cho Giang Bình thêm tuổi thọ? Đang muốn mở miệng, Giang Bình đã giơ tay chỉ, nói: “Ta muốn ngọn đèn hoa sen vàng kia, không biết ông chủ Kiều có thể buông bỏ thứ mình yêu thích hay không?”
Lữ Đại ngẩn ra, vội vàng giữ tay hắn lại, nói: “Hắn nói bậy đấy, ông chủ Kiều, ngài có thể cho hắn thêm tuổi thọ không?”
Giang Bình cầm tay nàng, nhìn nàng thật sâu: “Nương tử, ta biết ta muốn gì.” Hắn quay đầu nói với Kiều Cát: “Ông chủ Kiều, ta không muốn thêm tuổi thọ, chỉ muốn ngọn đèn này thôi.”
Ánh mắt Lữ Đại lộ ra vẻ khó hiểu, nàng lại biết nói gì cũng không thể thay đổi quyết định của hắn.
Ngọn đèn hoa sen ở trong đại sảnh tráng lệ này cũng không bắt mắt lắm, nhân yêu quỷ quái lui tới rất ít người chú ý tới nó. Dù sao mọi người đến sòng bạc cũng vì lợi ích, không phải vì ngắm đèn. Chỉ có Lữ Đại hơn năm mươi năm nay thường xuyên tới đây ngắm đèn.
Lúc này mọi người ngửa đầu quan sát ngọn đèn này, nghĩ thầm hắn không cần thêm tuổi thọ, chỉ cần ngọn đèn này, chẳng lẽ trong ngọn đèn này cất giấu huyền cơ gì? Nhìn tới nhìn lui chỉ cảm thấy hoa mắt, ngọn đèn này thật sự quá sáng.
Kiều Cát cũng nhìn ngọn đèn này, thứ cảm xúc dao động trong ánh mắt chỉ có mình lão hiểu được, sau một lúc lâu mới nói: “Giang công tử, đây chỉ là một ngọn đèn bình thường, ngươi không cảm thấy quá lãng phí cơ hội sao? Kỳ trân dị bảo, linh đan diệu dược, cho dù là sòng bạc này, chỉ cần ngươi mở miệng, ta cũng bằng lòng chắp tay nhường cho ngươi.”
Giang Bình cười nói: “Ta biết ông chủ Kiều có thể cho ta rất nhiều thứ mà người khác tha thiết ước mơ, nhưng những thứ này ta lại không vừa ý. Chuyết kinh thích ngọn đèn này đã lâu, ta chỉ muốn ngọn đèn này thôi.”
Người yêu quỷ quái nghe xong lời này đều thở dài trong lòng: Tiểu lang này trông bên ngoài thông minh nhưng bên trong lại là một người ngốc nghếch hồ đồ.
Vành mắt Lữ Đại phiếm hồng, muốn nói lại thôi.
Kiều Cát cười nói: “Công tử đúng là một người chung tình, đã như vậy Kiều mỗ cũng không nói nhiều nữa. Hôm nay cuộc cá cược dừng lại ở đây, đa tạ chư vị khen ngợi.” Lão chắp tay về hướng dưới đài, lệnh cho hai người áo xanh tháo đèn xuống, bỏ vào trong túi Càn Khôn rồi đưa cho Giang Bình và Lữ Đại, sau đó giữ lại bọn họ cùng ăn cơm.
Các dân cờ bạc lắc đầu rời đi, trên đường đi bàn luận sôi nổi, phần lớn đều nói Giang Bình ngốc nghếch, sự ghen tị ban đầu cũng tan thành mây khói, bởi vì ai lại đi ghen tị với một kẻ ngốc chứ? Dù sao hắn cũng không lấy được lợi ích gì.
Lữ Đại chiếm được món đồ mình yêu thích nhiều năm nhưng không hề thấy vui vẻ, nàng trừng mắt, cáu giận với Giang Bình: “Chàng muốn ngọn đèn này làm gì? Chàng cho rằng dùng cơ hội được tăng tuổi thọ để đổi lấy ngọn đèn này là ta sẽ cảm động đến rơi nước mắt?”
Giang Bình thở dài, dựa vào vách xe nói: “Ta không mong nàng cảm động đến rơi nước mắt, ta biết nàng luôn luôn vô lương tâm.”
Lữ Đại nghe xong lời này thì càng thêm tức giận, vừa thò tay bóp cánh tay của hắn vừa nói: “Ta không có lương tâm? Chẳng phải vì ta muốn tốt cho chàng sao? Chàng cho rằng chàng là Chu U Vương*, mua được nụ cười của thiên kim sao!”
(*Chu U Vương: vị vua thứ 12 của nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc, cuối cùng thời Tây Chu. Chu U Vương không ngó ngàng tới triều chính, vui chơi hưởng lạc, phái người đi khắp nơi tìm người đẹp. Bao Quỳnh dâng Bao Tự xinh đẹp lên để thoát tội, U Vương lần đầu nhìn đã mê mẩn. Về sau Bao Tự buồn bã, ông muốn tìm cách để nàng vui vẻ, bèn nghe theo lời xúi dại, sau đó bị quân Khuyển Nhung giết chết.)
Giang Bình cười rộ lên, đôi hoa mắt đào hoa lấp lánh, tinh thần như được nâng cao, Lữ Đại thấy vậy thì bất giác buông lỏng tay, lại bị hắn kéo vào trong lòng, mùi hương hoa trên quần áo hắn len lỏi vào trong khoang mũi.
Giang Bình nói: “Nương tử, nàng nói xem những nhân yêu quỷ quái trong sòng bạc kia đều là người nông cạn sao?”
Lữ Đại nói: “Đương nhiên không phải rồi.”
Giang Bình nói: “Mộc tú vu lâm phong tất phá chi*, hơn bảy trăm năm qua ta là người đầu tiên thắng ông chủ Kiều, nếu bảo hắn cho ta thêm tuổi thọ, chỉ sợ ta không thể sống sót rời khỏi Hải Thị. Chi bằng để cho bọn họ cho rằng ta là kẻ ngốc, buông tha cho chúng ta. Huống chi, ta gia nhập đánh cược vốn là vì ngọn đèn này.”
(*Mộc tú vu lâm phong tất phá chi: Người có tài năng, phẩm hạnh xuất chúng, dễ bị ghen ghét, chỉ trích, bị hãm hại.)
Lữ Đại suy nghĩ giây lát, trong lòng như bừng tỉnh, đa số mọi người đều hiểu rõ đạo lý này của hắn, nhưng bị việc vui lớn như trời ập xuống đâu thể bình tĩnh suy nghĩ kỹ càng, người biết tiến biết lùi như hắn thực sự rất hiếm có.
Thở dài một tiếng, Lữ Đại nghịch cúc áo hắn, nói: “Khó trách ở trên bàn cờ bạc ông chủ Kiều khen chàng là người thông minh.”
Giang Bình nói: “Ta không thần thông quảng đại như các nàng, gặp chuyện không thể không suy nghĩ kỹ càng. Nếu là Lữ đạo trưởng, tất nhiên không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”
Lữ Đại cười nói: “Ngài ấy chưa bao giờ để tâm người khác nghĩ như thế nào, người khác đều nói ngài ấy không hiểu nhân tình, chẳng qua là bọn họ không hiểu ngài ấy mà thôi.” Nàng lấy bình Ngọc Tủy Diên Niên trong túi áo ra, mở nút chai đổ ra một viên, đút cho Giang Bình ăn: “Viên này có thể kéo dài tuổi thọ ba mươi năm, cả đời chỉ có thể uống hai viên, về sau phải nghĩ cách khác.”
Giang Bình hôn lên má nàng, nói: “Nàng chớ phiền não vì ta, cuộc đời này có thể làm phu thê với nàng, bất luận dài hay ngắn ta cũng rất mãn nguyện rồi.”
Trong một đêm, tin tức Kiều Cát bại bởi một phàm nhân gần như truyền khắp chốn yêu giới và đạo môn.
Sáng sớm hôm nay, Tôn Dĩnh đi thỉnh an Tử Nguyên Chân Nhân, nửa đường gặp Lữ Minh Hồ thì hào hứng bừng bừng nói: “Sư đệ, ngươi nghe nói chuyện gì chưa? Hôm qua ông chủ sòng bạc Chân Du bị một người phàm đánh bại!”
Lữ Minh Hồ nhớ ra hôm qua Lữ Đại và Giang Bình đến Hải Thị, trong lòng thoáng dao động: “Người này tên là gì?”
Tôn Dĩnh nói: “Giang Bình!”
Lữ Minh Hồ im lặng, người này không phải may mắn ở mức bình thường.
Tôn Dĩnh đợi chốc lát vẫn không thấy y hỏi tiếp, bèn dò hỏi: “Sư đệ, ngươi không tò mò hắn muốn lấy món gì từ Kiều Cát sao?”
Lữ Minh Hồ thản nhiên nói: “Muốn cái gì?”
Tôn Dĩnh nói: “Cơ hội khó có được như thế, hắn không cần linh đan diệu dược, kỳ trân dị bảo, thậm chí ngay cả sòng bạc Chân Du cũng không cần, chỉ cần một ngọn đèn, ngươi nói hắn có phải kẻ ngốc không?”
“Ngọn đèn?” Là chiếc đèn hoa sen kia sao? Tiểu cô nương kia chắc hẳn rất vui mừng. Lữ Minh Hồ ngẩn ra một lúc lâu, liếc Tôn Dĩnh bên cạnh còn đang cười, thầm nghĩ ngươi mới là kẻ ngốc.