• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lửa lớn cháy chừng một canh giờ mới được dập tắt, thi thể Diêu Mạn Kinh bị cháy đến biến dạng, không khám nghiệm tử thi, tất cả mọi người đều cho rằng đây là một tai nạn.

Hạ Thiên Hộ tốn năm năm mới chinh phục được trái tim thê tử, thế mà chỉ mới chớp mắt người đã không còn, ai mà chịu nổi chứ? Khóc lóc thảm thiết, cực kỳ bi thương, nếu như bi kịch này xảy ra ở hai tháng trước, hắn tất nhiên sẽ không đau buồn thế này.

Giang Bình giữa trưa về nhà ăn cơm, nói với Lữ Đại: “Nương tử, tối hôm qua nhà Hạ Thiên Hộ bị mất nước, Diêu phu nhân bất hạnh táng thân trong biển lửa, nàng có nghe nói không?”

Lữ Đại cả kinh, sao nàng mới nói cho nàng ta biết không mua được Tưởng Dung Đan thì đã xảy ra chuyện? Chẳng lẽ là cảm thấy không còn lối thoát nên đã tự sát? Càng nghĩ càng thấy không đúng, sắc mặt nàng lại trở nên khó coi.

Giang Bình nhìn nàng chăm chú, nói: “Nương tử, nàng làm sao vậy?”

Lữ Đại rũ mí mắt, cầm thìa khuấy canh trong bát: “Một người đang yên đang lành tự nhiên không còn nữa, trong lòng ta rất khó chịu.”

Giang Bình dời ánh mắt, thở dài: “Nhân thế vô thường, gần hết năm đến nơi mà còn xảy ra chuyện như vậy, người nhà nàng ấy nào còn tâm tình đón Tết nữa.”

Trong lòng Lữ Đại càng thêm nặng nề, còn chưa ăn được mấy miếng cơm đã trở về phòng. Nhìn thấy hoa kim tước mà Diêu Mạn Kinh tặng cho mình, nàng không khỏi rơi lệ.

Nàng cũng không phải đa sầu đa cảm, cũng xem nhẹ chuyện sinh tử hơn người bình thường. Giang Bình thấy vẻ mặt nàng hối hận thì thầm biết có việc đã xảy ra, gặng hỏi thêm lần nữa, nàng mới thổ lộ chuyện Tưởng Dung Đan.

“Hôm qua ta mới nói cho nàng ấy biết không mua được Tưởng Dung Đan nữa thì nàng ấy đã xảy ra chuyện, nào có chuyện trùng hợp như thế chứ? Chắc chắn là nàng ấy đã tự sát. Nếu không phải ta cho nàng ấy Tưởng Dung Đan, để cho nàng ấy lừa mình thành nghiện, không có cách nào đối mặt với chân dung của Hạ Thiên Hộ, nàng ấy cũng không đến mức đi vào ngõ cụt!”

Giang Bình thấy nàng khóc đến tan nát cõi lòng bèn ôm nàng vào ngực, khẽ trấn an: “Nàng nghĩ nhiều rồi, trời hanh vật khô, ban đêm hỏa hoạn là chuyện thường xảy ra, ta thấy đây chỉ là trùng hợp.”

Lữ Đại lắc đầu nói: “Không phải, chắc chắn là bởi vì ta nên nàng mới tự sát. Minh Hồ đã sớm dạy ta rằng con người đều có số mệnh, họa phúc vô thường, tùy tiện ra tay tương trợ thường sẽ hoàn toàn ngược lại. Ta vốn nên nghe lời ngài ấy.”

Giang Bình nói: “Cho dù Diêu phu nhân tự sát thì cũng không trách nàng được. Nàng giúp nàng ấy vốn là xuất phát từ ý tốt, nếu cha nương nàng ấy biết thương xót nàng ấy, thì đâu có gả nàng ấy cho một tên quái dị? Nàng ấy đi đến bước đường này cũng là do cha nương nàng ấy ép buộc, cho dù nàng kiên quyết không cho nàng ấy Tưởng Dung Đan, có lẽ nàng ấy cũng sẽ tự sát, chẳng qua chỉ là trễ hơn một chút mà thôi.”

Khuyên nhủ một lúc lâu, hắn lấy khăn lau mặt cho nàng, sau đó cả hai ra ngoài giải sầu. Tuyết rơi se lạnh, hương thơm ngào ngạt bay khắp sân, hoa mận đỏ và trắng đan xen vào nhau tạo thành vẻ đẹp rực rỡ. Hai con chim hỉ thước ở đầu cành hót ríu rít, thế mà “con” bên cạnh Giang Bình lại rầu rĩ.

Giang Bình trêu nàng: “Chúng nó đang nói gì vậy?”

Lữ Đại nói: “Chúng nó nói tối hôm qua thấy Địch lão gia ở nhà bên cạnh bị phu nhân đánh.”

Giang Bình cười nói: “Thảo nào buổi sáng lúc ta gặp Địch lão gia, trên mặt hắn có thương tích, ta hỏi hắn làm sao vậy, hắn nói là mèo cào. Thời xưa Công Dã Trường tinh thông tiếng chim, bởi vậy biết rất nhiều chuyện người khác không biết, nàng cũng dạy ta đi.”

Cho hạ nhân lui xuống xong, Lữ Đại và hắn ngồi vây quanh bếp lửa ở trong đình, dạy hắn tiếng chim. Giang Bình nhìn chằm chằm hai cánh môi hồng hào của nàng hết mở ra rồi khép lại, bắt chước khẩu hình, dần dần có chút mất tập trung, đưa tay giữ lấy gáy nàng rồi đặt xuống môi nàng một nụ hôn.

Cái lưỡi đinh hương linh hoạt của nàng dây dưa với hắn một lúc lâu mới tách ra, Giang Bình vuốt v e bờ môi ướt át của nàng, bỗng nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua, cười nói: “Thưa thầy, xin hỏi đổ nến nói như thế nào?”

Lữ Đại nhéo một phát vào tấm lưng gầy của hắn: “Ta không biết!”

Náo loạn chốc lát, nàng cũng gác lại chuyện của Diêu Mạn Kinh.

Buổi tối trong phòng rực rỡ ánh than, hơi nước mù mịt và mùi đậu xà phòng sau khi tắm xong vẫn chưa bốc hơi hết, Giang Bình khoác áo lụa trắng ngồi trên giường, cầm lược ngà voi chải lông vũ cho nàng.

Đuôi của Tiểu Hỉ Thước rất dài, nhìn dưới ánh nến trông như màu đen pha chút xanh lam, lúc thoải mái thì vểnh lên, cọ vào bắp chân của hắn.

So với hình hài con người, nàng vẫn tự tại như vậy. Giang Bình nhìn nhiều cũng biết nàng và hỉ thước khác có gì khác nhau, sẽ không lẫn lộn nữa. Một người một chim câu được câu chăng trò chuyện, không bao lâu sau Lữ Đại đã ngủ thiếp đi.

Giang Bình nhẹ nhàng nâng nàng lên đặt sát vào mép giường trong, tránh cho ban đêm xoay người bất cẩn đè lên người nàng. Không biết ngủ được bao lâu, hắn loáng thoáng nghe thấy âm thanh loảng xoảng, muốn nhìn xem là vật gì đang ồn ào nhưng làm thế nào cũng không mở mắt ra được.

Âm thanh kia chỉ vang lên một lát rồi dừng lại, Giang Bình lại chìm vào mộng đẹp, lúc tỉnh lại thì trời đã sáng choang. Tiểu Hỉ Thước còn nhắm mắt ngủ, Giang Bình đưa tay chọc chọc nàng, nói: “Nương tử, biến về hình người cho ta ôm một lát nào.”

Tiểu Hỉ Thước không nhúc nhích, Giang Bình gãi bụng nàng, nàng cũng không có phản ứng. Giang Bình cảm giác không ổn, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, dán lỗ tai vào ngực nàng nhưng không nghe thấy tiếng tim đập, hắn sợ tới mức hết hồn hết vía.

“Nương tử, nàng chớ có hù dọa ta, mau tỉnh lại đi!” Giang Bình lay động Tiểu Hỉ Thước, sắc mặt hắn trắng bệch, xác định nàng không phải đang đùa giỡn mình thì ngây người một lát, tay chân bỗng thấy lạnh lẽo, nhớ lại trong lúc ngủ hình như có nghe thấy tiếng động, giống như là tiếng xích sắt.

Hắn vội vàng xuống giường tìm Thông Linh Phù mà Lữ Minh Hồ cho đốt lên, mặt cũng không kịp rửa, tóc tai bù xù, khoác một chiếc áo choàng bông gấm màu hồ bọc Tiểu Hỉ Thước vào trong ngực, chạy về hướng Trùng Dương Quan đi tìm Thẩm đạo sĩ.

….

Mấy ngày trước, Lữ Minh Hồ lật xem điển tịch Phật môn, phát hiện Nguyệt Luân Tâm Pháp của Mật Tông và phương pháp Sinh Sinh Bất Tức của Mục Thương Ngô có chỗ tương tự. Nhưng điển tịch Phật môn mà Trường Lạc Cung cất giữ dù sao cũng có hạn, Nguyệt Luân Tâm Pháp lại là mật pháp vô thượng của Mật Tông, rất khó lý giải, còn phải đi hỏi cao tăng Mật Tông.

Tiền sư Tuệ Quang tiền nhiệm của Linh Cảm Tự từng tu luyện Nguyệt Luân Tâm Pháp, nghe nói thiền sư đương nhiệm Vô Diễm chính là chuyển thế sau khi lão viên tịch. Chưa biết chừng lão sẽ có vài phần cao kiến với phương pháp phá giải Sinh Sinh Bất Tức. Lúc Lữ Minh Hồ nghĩ đến đây thì bóng đêm đã phủ kín, y nhủ bụng sáng sớm ngày mai sẽ đến Linh Cảm Tự bái kiến thiền sư Vô Diễm.

Ánh trăng xuyên qua song cửa sổ, phản chiếu khuôn mặt yên tĩnh của thiền sư Vô Diễm đang ngồi trên giường, như là cảm giác được gì đó, lão khẽ nhúc nhích, mở mắt ra. Trong ánh mắt lão tràn ngập vẻ phức tạp, giống như chờ mong, như hưng phấn, lại giống như có chút bi thương.

Lão xuống giường dâng hương, hương liệu cất giữ trong một cái hộp tròn mạ vàng có hoa văn tinh xảo, một viên to bằng long nhãn được ném vào trong lư hương, trong nháy mắt dị hương xông thẳng vào mũi.

Lão mở cửa phòng ra, trong sân tràn ngập ánh trăng như sương, một bóng dáng nam tử cao lớn mặc đồ đen đứng dưới ánh trăng, tay trái đang ước lượng một quả cầu tuyết, trông thấy lão lại cười nói: “Thiền sư, đã lâu không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?”

Vô Diễm chắp tay trước ngực, đáp: “Từ biệt đã nhiều năm, không ngờ phong thái của Mục thí chủ vẫn như xưa.”

Lục Quyết nói: “Thiền sư còn nhớ lần đánh cược năm trăm năm trước không?”

Vô Diễm đáp: “Bần tăng không có một ngày nào dám quên.”

Lục Quyết nói: “Ta đã biết làm thế nào để phá giải Nguyệt Luân Tâm Pháp của ngươi, còn ngươi đã biết làm thế nào để phá giải phương pháp Sinh Sinh Bất Tức của ta chưa?”

Vô Diễm im lặng một lát, lắc đầu: “Hổ thẹn, bần tăng chưa tìm hiểu rõ.”

Lục Quyết cười cười: “Ta đã sớm nói cho ngươi biết, ta đánh cuộc chưa bao giờ thua.” Dứt lời, hắn ném quả cầu tuyết, ở giữa không trung b ắn ra từng mảnh tuyết nhỏ tinh tế, trong tay hắn lại có thêm một thanh trường kiếm, kiếm quang xuyên qua màn tuyết, đâm thẳng về phía Vô Diễm.

….

Lữ Minh Hồ đi tới Linh Cảm Tự, tiếng chuông nặng nề vang vọng trong núi, hòa thượng trông cửa nói cho hắn biết, tối hôm qua trụ trì đã bị ám sát bỏ mạng. Lữ Minh Hồ lắp bắp kinh hãi, bước nhanh vào trong chùa, thấy các hòa thượng đang vây quanh thi thể của Vô Diễm khóc thương.

Chẳng trách bọn họ đau đớn như thế, nếu như linh hồn của Vô Diễm chuyển thế thì thân thể sẽ tự giải, thế nhưng tình hình trước mắt nói rõ Nguyệt Luân Tâm Pháp của lão đã bị hung thủ phá giải.

Hung thủ là ai? Lữ Minh Hồ nhìn khuôn mặt xám trắng của Vô Diễm, trên đó tựa như còn sót lại một chút tiếc nuối.

Y quay đầu nói với một hòa thượng: “Có thể dẫn ta đến chỗ trụ trì bị ám sát không?”

Hòa thượng dẫn y tới viện của trụ trì, trên cột hành lang sơn son đỏ có một hàng chữ rồng bay phượng múa rất bắt mắt, viết là: Cuộc hẹn đánh cược trăm năm nay đã thắng rồi. Góc dưới bên phải còn có lạc khoản*, quả nhiên là Lục Quyết.

(*lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ.)

Lữ Minh Hồ cũng không thấy bất ngờ, chỉ hối hận vì không đến tìm thiền sư Vô Diễm sớm hơn, chắc chắn lão đã biết điều gì đó.

Hòa thượng oán hận: “Cũng không biết tên Lục Quyết này là hung sát phương nào, Lữ đạo trưởng, ngài có nghe thấy gì không?”

Lữ Minh Hồ: “Trước đó không lâu ta mới nghe qua đại danh của hắn, cũng không biết gì về hắn.”

Đi vào trong phòng, Lữ Minh Hồ nhìn bốn phía, ánh mắt dừng ở trên lư hương, lại liếc nhìn hòa thượng đứng ở cửa, sau đó lẳng lặng vạch nắp lò ra, trong tro hương dày đặc có một hạt châu màu trắng bạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK