Chân Giang Bình như mọc rễ đứng ngẩn ra nơi đó, cả người không thể động đậy, đế giày mỏng manh của Lữ Đại giẫm lên lá rụng làm phát ra tiếng bước chân sột soạt, cách hắn càng ngày càng gần.
Phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh không có một bóng người, hắn không khỏi khẩn trương nói: “Nàng muốn làm gì?”
Sau lưng bỗng mềm nhũn, lồ ng ngực nàng dán lên, hai tay nàng ôm eo hắn, bàn tay ngọc ngà thon thả gảy sợi tơ buộc ở bên hông, hơi thở ấm phả vào sau tai hắn: “Chàng thử nói xem?”
Giọng nói ngây thơ nhưng lại mang theo mấy phần quyến rũ ma mị, nàng vốn là yêu mà, yêu không nói đến lễ nghĩa liêm sỉ, muốn làm gì thì làm.
Cách lớp y phục, hai khối tròn trịa mềm mại kia hiện ra rõ ràng, giống như lửa than dán lên da thịt trên lưng hắn. Vành tai Giang Bình đỏ bừng, hắn hít sâu một hơi, ổn định tinh thần đang bị nàng quấy rối, nghiêm túc nói: “Giữa ban ngày ban mặt, nàng dám làm trò xằng bậy, ta sẽ kêu lên đấy. Ở đây đều là đạo sĩ quen biết nàng, nếu bị bọn họ nhìn thấy, thể diện của Lữ đạo trưởng cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Hắn rất thông minh, biết nàng dù không quan tâm thể diện của nàng thì cũng không thể không quan tâm đ ến thể diện của Lữ Minh Hồ.
Lữ Đại trừng mắt nhìn, lồ ng ngực cọ vào sống lưng cứng rắn của hắn, hai tay xoa nhẹ bên hông hắn: “Chàng kêu đi, ta đã bày ra kết giới xung quanh, chàng có kêu rách cổ họng cũng sẽ không có người tới đâu.”
Sống lưng Giang Bình tê dại, bên hông lại ngứa ngáy khó nhịn, hai loại cảm giác giao nhau làm hắn cười đến không thở nổi, liều mạng kêu lên: “Cứu mạng! Có yêu quái ăn thịt người!”
Nhưng vừa khéo Tử Nguyên Chân Nhân ngự kiếm bay qua bầu trời, kết giới của Lữ Đại tất nhiên không ngăn được thần thức của lão, nghe thấy tiếng kêu cứu, lão liền hạ phi kiếm xuống, quát: “Yêu nghiệt phương nào, dám làm loạn ở trước mắt bần đạo?”
Giang Bình không ngờ có người tới cứu mình thật, hắn giật mình nhìn vị đạo trưởng từ trên trời giáng xuống này, trên đầu lão đội mũ Kim Quan, dáng vẻ như đồng tử, dưới cằm có vài ba sợi râu dài trắng như tuyết.
Lữ Đại hoảng sợ, vội vàng buông Giang Bình ra, rút lại kết giới, nghiêm túc thi lễ rồi nói: “Chưởng giáo, ta đùa giỡn với Giang công tử thôi.”
Giang Bình sửa sang vạt áo bị nàng làm loạn, mặt còn chưa hết đỏ, cúi đầu thở dài nói: “Vãn bối Giang Bình, là người Hàng Châu, trước lúc tới đây Thẩm đạo trưởng của Trùng Dương Quan có nhờ vãn bối thay hắn vấn an chưởng giáo.”
Sắc mặt Tử Nguyên Chân Nhân dịu đi, đánh giá Giang Bình, bỗng nhiên nhớ tới chuyện Lữ Đại từng thân thiết với một thư sinh, thư sinh nọ có mới nới cũ, đuổi nàng ra khỏi nhà. Lão nhướng mày, nói với Lữ Đại: “Hắn chính là thư sinh phụ bạc ngươi?”
Lữ Đại chần chờ giây lát rồi gật đầu nói: “Hôm nay hắn biết sai rồi, ngàn dặm xa xôi tới đây khuyên ta theo hắn về nhà.”
Giang Bình không phải là thư sinh, cũng chưa từng phụ lòng nàng, hắn lấy làm khó hiểu, đang muốn phản bác thì lại nhận được ánh mắt của nàng, hắn lập tức ngậm chặt miệng.
Tử Nguyên Chân Nhân kéo Lữ Đại qua một bên, tận tình khuyên bảo: “Nha đầu, ngươi không hiểu về nam nhân, chuyện phụ lòng này nếu có lần đầu sẽ có vô số lần sau. Tiểu tử này nhìn không đáng tin cậy, ngươi chớ tái phạm chuyện ngốc, để cho hắn trở về đi.”
Lữ Đại nói: “Chưởng giáo, ta biết ngài muốn tốt cho ta, nhưng rời khỏi hắn mấy ngày nay, ta giống như mất hồn. Ta muốn cho hắn một cơ hội nữa, bất luận kết quả là tốt hay xấu, ta sẽ tự mình chịu trách nhiệm.”
Trong lòng Tử Nguyên Chân Nhân biết đây là tình kiếp của nàng, lão thở dài một tiếng, cũng không khuyên nhiều nữa, quay đầu nói với Giang Bình: “Tiểu tử nhà ngươi, nợ tình khó trả, chớ ỷ vào vẻ ngoài tuấn tú mà đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, nên thu vén tâm tư lại, tu thân dưỡng tính, đọc sách tiến bộ mới là đứng đắn. Nếu để bần đạo biết ngươi lại bắt nạt Lữ Đại, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi!” Dứt lời, lão ngự kiếm rời đi.
Giang Bình nhìn Lữ Đại, ý vị sâu xa nói: “Ai là thư sinh phụ lòng nàng?”
Lữ Đại đảo mắt, xoay người qua: “Chàng đã bỏ ta, có liên quan gì tới chàng?”
Bị nàng oán hận như thế, Giang Bình buồn bực trong lòng, hắn im lặng một lát, trong ánh mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nói: “Sao nàng không mở bức hưu thư kia ra xem?”
Lữ Đại mở ra nhìn, phì cười ra tiếng, trên tờ giấy này không viết một chữ nào cả, nhưng trong mắt nàng lúc này lại là bức thư tình làm người ta cảm động nhất thế gian.
So với Lỗ tiểu thư từng nhất kiến chung tình, hắn chung quy càng để ý đến người khiến hắn lâu ngày sinh tình như nàng hơn. Dẫu cho nàng là yêu, sau này sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái không ngờ xảy ra, song hắn cũng muốn nắm tay nàng đi tiếp đoạn đường này. Nhưng hắn không xác định được tâm ý của nàng, sợ mất mặt nên đã nghĩ ra biện pháp như vậy để thăm dò nàng.
Dù sao hắn cũng là người, tâm tư tinh tế, cảm xúc nhạy bén, nhưng yêu thì không, đây cũng là điểm người thu hút yêu.
Thấy nàng cầm tờ giấy trắng kia cười đến nỗi khóe mắt chân mày đượm đầy ngọt ngào, Giang Bình bỗng nhiên cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân không lùi bước, cuối cùng vẫn tới đây.
Lữ Đại liếc nhìn hắn, nói: “Ngày đó từ Kim Lăng về ta đã ngồi trong viện khóc rất lâu, bị chưởng giáo nhìn thấy, ngài ấy hỏi ta làm sao vậy. Ta lừa ngài ấy, nói là ta có qua lại với một gã thư sinh ở thế tục, thế nhưng gã thư sinh kia có mới nới cũ, đuổi ta ra khỏi nhà. Vừa rồi nếu ta nói chàng không phải là người kia thì có vẻ như ta lại có tình mới, chưởng giáo trước nay không thích người đa tình phong lưu, đành phải để chàng chịu ấm ức.”
Giang Bình không nghe thì thôi, vừa nghe như vậy hắn lại nghĩ tới món nợ cũ, tức giận không chỗ phát ti3t: “Nàng nói với Hoa Miên ta có tình cũ gì, còn là phụ nhân có trượng phu, coi nàng là thế thân, người khác nghe được đều cho rằng ta là ác nhân. Đến trước mặt chưởng giáo, nàng còn nói ta là thư sinh phụ lòng nàng. Rốt cuộc nàng có một chút lương tâm nào không vậy?”
Lữ Đại không lên tiếng, cúi đầu dùng chân rê lá rụng trên mặt đất.
Giang Bình tức giận nói: “Ta thấy nàng chẳng khác gì Diêm vương thích kể chuyện, toàn những lời luyên thuyên dối trá! Ta thật sự nghĩ mãi không ra, vị Lữ đạo trưởng kia hẳn là một chính nhân quân tử, tại sao lại nuôi dưỡng được một con chim đầy lời dối trá như nàng. Đúng là tiểu yêu tinh đổi trắng thay đen.”
Lữ Đại nói: “Yêu trời sinh đã biết gạt người, không gạt người thì đâu còn là yêu chứ?”
Giang Bình thấy nàng tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng thì đau đầu nói: “Ai dạy nàng ngụy biện như vậy hả? Mạnh Tử có câu: Thành giả, thiên chi đạo dã, tư thành giả, nhân chi đạo dã*. Bất luận là người hay yêu thì đều phải thành tâm thành ý.”
(*thành thật là quy luật của trời, theo đuổi thành thật là quy tắc của con người, người chân thành không thể lay động, người không chân thành không động cũng lay.)
Lữ Đại ngẩng đầu, cười hì hì nói: “Được rồi được rồi, ta biết rồi, chàng có đói không? Ta dẫn chàng đi ăn cơm.”
Nhắc tới ăn cơm, Giang Bình cảm thấy bụng đói kêu vang, cùng nàng đi tới Tố Nguyệt Trai, thấy bên trong đều là đạo sĩ thì không khỏi tò mò nói: “Sao ngoại trừ nàng ta chẳng thấy có nữ quan nào hết vậy?”
Lữ Đại nói: “Trường Lạc Cung chưa bao giờ thu nhận nữ đệ tử, ta chỉ là linh sủng của Minh Hồ, cũng không tính là nữ đệ tử.” Nói xong, nàng đi tới trước mặt lão Chu, nói: “Chu bá, mau cho ta hai chén mì, một chén không có hành hoa.”
Mì làm xong, nàng đưa bát không có hành hoa cho Giang Bình, lại cầm một đ ĩa thức ăn ngồi xuống một cái bàn trống, nói: “Chàng nếm thử gừng chiên mật này xem.”
Giang Bình thích đồ ngọt, gừng chiên mật này là dùng mầm gừng non chiên qua với mật ong, vô cùng ngọt, quả nhiên hắn rất thích.
Ăn được chốc lát, Giang Bình hỏi: “Rốt cuộc Lữ đạo trưởng là người như thế nào?”
Lữ Đại quấy mì sợi, nói: “Chưởng giáo có ba mươi hai đệ tử thân truyền, Minh Hồ xếp thứ mười hai, có tu vi cao nhất. Ngài ấy là đệ nhất thiên tài đạo môn gần ba trăm năm qua, vô dục vô cầu, đối nhân xử thế lạnh lùng. Nhưng ngài ấy đối xử với ta rất tốt, coi mình như huynh trưởng, ngoài ra không có gì hơn. Hôm qua ngài ấy đi ra ngoài có việc, chờ ngài ấy trở về, ta sẽ đi theo chàng.”
Giang Bình nói: “Lần trước hắn đưa thuốc cho ta, bảo ta đừng đến quấn rấy nàng nữa, ta thấy hắn sẽ không đồng ý cho nàng đi theo ta đâu.”
Thấy trong mắt hắn có chút lo lắng, Lữ Đại cười nói: “Không sao, cùng lắm thì một khóc hai làm loạn ba thắt cổ, ngài ấy sẽ chiều theo ý ta.”
Trong Phi Sương Viện có hai gian phòng dành cho khách, Lữ Đại thu dọn một gian để Giang Bình ở lại. Giang Bình rất tán thưởng cây ngọc bích trong viện, hơn nữa hắn còn lên cây tham quan thử tổ chim hỉ thước của nàng.
Ban đêm, Lữ Đại đương nhiên không ngủ ở trong ổ. Ánh nến xuyên qua màn lụa xanh, chiếu lên hai bóng dáng đang dây dưa, mặt đối mặt, miệng chạm miệng, nước bọt trong suốt tràn ra từ khóe miệng.
Giang Bình vừa hôn nàng vừa cởi bỏ áo choàng đỏ nàng đang mặc, lại dùng sức x0a nắn kia hai khối ngọc tròn trịa mà ban ngày đã tra tấn hắn đến khó chịu. Lữ Đại nút lấy đầu lưỡi của hắn, ưm a r3n rỉ, cơ thể trơn trượt dán vào hắn vặn vẹo, giống như một mỹ nhân rắn rết.
Trên đệm giường màu xanh da trời có vết nước, hoa sen đỏ chìm nổi trong biển d*c vọng mở ra từng lớp cánh hoa, để lộ ra nhụy h0a mỏng manh.
Mây tụ thành mưa, mưa rơi trúng nhụy h0a, cành trúc lay động trong gió.
Giang Bình ôm chặt cơ thể run rẩy của nàng, nói: “Nếu nàng không muốn ta cưới Lỗ tiểu thư, vì sao còn để Lữ đạo trưởng đưa thuốc cho ta?”
Đầu óc Lữ Đại đã choáng ngợp, mơ mơ màng màng nói: “Đó là số mệnh của chàng, nếu cứ dứt khoát thay đổi sẽ mang đến tai họa cho chàng.”
Nàng bất ngờ xông vào số mệnh của hắn, là phúc hay là họa vẫn chưa biết được, là từ chối hay nghênh đón chỉ có thể do chính hắn quyết định.
Cuộc sống không có chuyện bất ngờ sẽ nhàm chán biết bao, hắn không muốn làm một con rối gỗ như cái lúc lắc, hắn đón nhận chuyện ngoài ý muốn đầy xinh đẹp này, nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng, khẽ gọi: “A Đại.”
Ánh mắt đê mê của nàng lọt vào tầm mắt hắn, thứ tình cảm dịu dàng kia càng khác xa ngày trước, giống như mực gỗ tùng bị đốt, càng thêm sâu nặng nồng đậm. Đây là tình yêu chỉ thuộc về nàng, không có chút liên quan đến Lỗ Phật Loan.
Số mệnh của nam nhân này thay đổi vì nàng, nàng đã thắng.
Hoa đăng xoáy sâu, trong lòng nàng vui mừng vô hạn, hóa thành nước mắt lăn dài theo gò má.