• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lữ Minh Hồ rút kiếm ra, nhìn thi thể Diệp viên ngoại nằm dưới mặt đất, trên khuôn mặt tái nhợt mập mạp của hắn vẫn còn chút ý cười của Lục Quyết để lại.

Lữ Đại cũng nghe thấy giọng nói của Lục Quyết, xem ra đã chiếm thế thượng phong, trái tim nàng treo lơ lửng giữa không trung, lo lắng muốn chết. Lữ Minh Hồ thu lại kết giới, nàng lập tức vọt đến như gió lốc, thấy y bình yên vô sự thì thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhìn thấy thi thể trên mặt đất.

“Rốt cuộc tên kia là ai mà ngay cả gương cổ cũng không chiếu ra được?”

“Chắc là quỷ, nhưng ta chưa từng thấy qua con quỷ nào lợi hại như vậy.”

Có lẽ hồn phách của Diệp viên ngoại đã sớm bị Lục Quyết ăn mất, hắn ẩn núp ở trong cơ thể Diệp viên ngoại, bọn họ không chỉ không phát hiện ra được mà ngược lại còn bị hắn phát hiện ra trước, theo dõi suốt chặng đường đến đây, tu vi rất cao. Cao thủ như vậy vốn không phải là người vô danh, vì sao chưa bao giờ nghe nói qua?

Trong lòng Lữ Minh Hồ có nhiều nghi hoặc, cũng không muốn nói với Lữ Đại, đây không phải là chuyện Tiểu Hỉ Thước nên hiểu được.

Lữ Đại liếc nhìn y, nói: “Ta nghĩ có lẽ hắn đã gặp qua Quỳnh Phương Chân Quân, chắc hẳn còn nhận được ân huệ của lão nhân gia, cho nên mới cảm thấy chướng mắt pho tượng Thủy Đức Tinh Quân trong điện, bèn dựa theo dáng vẻ thực sự của lão nhân gia để tạo ra một pho tượng mới.”

Lữ Minh Hồ nói: “Ngươi nói có lý, chúng ta đến Thủy Đức Điện xem thử.”

Lúc này đã sang tiết trời mới, Thủy Đức Điện đóng cửa, ngự kiếm của Lữ Minh Hồ bay trên bầu trời đêm. Y nhìn chằm chằm Thủy Đức Điện tối đen một lúc lâu rồi hạ phi kiếm, đẩy con sư tử đá trước cửa lớn ra, lòng bàn tay hướng xuống dưới, vận lực, có thứ gì đó nhô ra khỏi lòng đất.

Thứ này ước chừng cao ba tấc, hai mắt nhô ra, miệng đầy răng nanh, trên người phủ đầy phù chú được vẽ bằng chu sa, là con rối đất có dáng vẻ của tiểu quỷ. Chu sa màu đỏ tươi giống như đang chảy máu, nhìn hết sức quỷ dị.

Lữ Đại giật mình nói: “Phía dưới này sao lại chôn thứ như vậy?”

Lữ Minh Hồ không lên tiếng, vòng quanh tường viện lại tìm ra bốn con rối đất có dáng vẻ tương tự, y nói: “Đây là ngũ quỷ đoạn linh trận được ghi lại trong ‘Địa khu kinh’, thổ khắc thủy, cho nên dùng tượng đất. Tòa Thủy Đức Điện này sớm đã mất liên kết với Thiên giới. Lục Quyết làm như vậy, nhất định là không muốn bị Quỳnh Phương Chân Quân phát hiện.”

Lữ Đại nói: “Lục Quyết? Tên của con quỷ đó?”

Lữ Minh Hồ khẽ gật đầu: “Hắn là cao thủ kiếm thuật, xem ra cũng rất tinh thông trận pháp.”

Quỳnh Phương Chân Quân cũng là một cao thủ kiếm thuật, cũng rất tinh thông trận pháp. Lữ Đại suy nghĩ giây lát, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Lữ Minh Hồ cúi đầu, sau đó nàng ghé vào tai y thấp giọng nói: “Chẳng lẽ là nhi tử riêng của Quỳnh Phương Chân Quân?”

Lữ Minh Hồ nhéo mặt nàng: “Không được nói bậy, hắn chắc chắn không phải là nhi tử riêng của Quỳnh Phương Chân Quân.”

“Vì sao?”

Bởi vì trong lúc Tử Nguyên Chân Nhân và Lữ Minh Hồ trò chuyện đã từng nói qua, Quỳnh Phương Chân Quân cho đến khi tu hành vẫn là đồng tử thân*. Lời này đương nhiên Lữ Minh Hồ không tiện nói với Lữ Đại, y chỉ nói: “Kiếm pháp của bọn họ bất đồng, Lục Quyết là quỷ, ở địa phủ hẳn là biết lai lịch của hắn.”

(*đồng tử thân: cơ thể chưa nhiễm bụi trận, hay còn gọi là trinh nam.)

Y lấy lá bùa mà lúc trước quỷ sai đưa ra, đốt cháy giữa không trung, không bao lâu, hai gã quỷ sai đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Lữ Minh Hồ thuật lại sự việc vừa xảy ra, hai gã quỷ sai nghe thấy tên Lục Quyết thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, tuy rằng đã cố gắng che giấu nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt Lữ Minh Hồ.

Y hỏi: “Hai vị biết lai lịch của Lục Quyết?”

Hai gã quỷ ấp úng nói: “Có từng nghe thấy, nhưng cũng không biết rõ lắm. Việc này không phải chuyện bình thường, bọn ta phải nhanh chóng trở về bẩm báo cho Tần Quảng Vương, vất vả cho Lữ đạo trưởng rồi, xin cáo từ!” Dứt lời, hai gã quỷ sai biến mất không thấy đâu.

Lữ Đại cảm thấy kỳ quái: “Sao lại hoảng hốt như thế, chẳng lẽ trên người Lục Quyết này có bí mật gì không thể cho người khác biết?”

Lữ Minh Hồ nhíu mày, y có dự cảm không tốt, Lục Quyết xuất hiện tựa như tượng trưng cho tai ương giáng xuống.

Trấn nhỏ ban đêm vắng vẻ, cuối con phố truyền đến tiếng rao canh gà sủi cảo, âm điệu văng vẳng trong gió thu hiu quạnh nghe có vẻ rất thê lương. Lữ Đại kéo Lữ Minh Hồ đi qua, mua một chén canh gà sủi cảo rồi ngồi xuống ăn.

Chủ quán là một lão phụ nhân thân hình gầy yếu, đánh giá Lữ Đại rồi cười nói với Lữ Minh Hồ: “Lệnh muội thật sự rất xinh đẹp, đã có nơi hứa hẹn chưa?”

Lữ Minh Hồ đáp: “Vẫn chưa.”

Lão phụ nhân ý vị sâu xa nói: “Tục ngữ có câu ‘Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm’, chuyện gả bán tuyệt đối không được bất cẩn. Có vài nam nhân thường treo những lời ngọt ngào bên môi, nhưng vừa gặp rắc rối là bọn họ lại tránh như tránh tà. Lão bà tử ta khi còn trẻ cũng vì thích nghe những lời ong mật nên mới chịu thiệt thòi, bây giờ phải ra ngoài bán bánh bao kiếm sống. Cô nương chớ đi theo vết xe đổ của lão bà tử ta!”

Lữ Đại cúi đầu ăn sủi cảo, không lên tiếng.

Có lẽ Lữ Minh Hồ thương cảm cho lão phụ nhân này, không muốn để bà một mình độc thoại, nên hòa ái nói: “Lão bà nói đúng, hôn nhân đại sự đúng thực là không thể qua loa được.”

Trở lại Trường Nhạc Cung, Lữ Minh Hồ biết sư phụ vẫn chưa ngủ thì muốn kể lại chuyện của Lục Quyết cho lão biết, bèn nói với Lữ Đại: “Ngươi trở về trước đi, ta đi thăm sư phụ.”

Lữ Đại một mình trở về Phi Sương Viện, Lữ Minh Hồ đi tới chỗ ở của Tử Nguyên Chân Nhân. Tử Nguyên Chân Nhân đang ngồi bên cạnh nôi ngủ của trẻ con, vui vẻ vuốt v e ba quả trứng màu xanh vàng to bằng nắm tay trong tã lót.

“Minh Hồ, ngươi biết đây là trứng gì không?”

Lữ Minh Hồ nhìn kỹ, nói: “Trứng Thanh Hủy Xà hai đầu.”

Nụ cười của Tử Nguyên Chân Chân càng tươi, ánh mắt nhìn y còn vui mừng hơn khi nhìn ba quả trứng này: “Ngươi quả nhiên rất thông minh, các sư huynh ngươi cùng lắm chỉ nhìn ra đây là trứng của Thanh Hủy Xà, lại không biết là hai đầu. Vi sư tốn rất nhiều công phu mới có được ba quả trứng này, chờ tiểu xà nở ra sẽ tặng ngươi một con.”

Lữ Minh Hồ nói: “Đa tạ sư phụ, chỉ là đệ tử nghe nói Thanh Hủy Xà khó có thể nuôi sống, nên là bỏ đi.”

Tử Nguyên Chân Nhân nói: “Ta thấy ngươi không phải sợ Thanh Hủy Xà khó nuôi sống, mà là sợ nó sẽ ăn thịt Tiểu Hỉ Thước. Ngươi ấy à, đã xem nàng như muội muội rồi.”

Lữ Minh Hồ cũng không phủ nhận: “Sư phụ, đêm nay đệ tử đến Sùng An Trấn có gặp một ác quỷ tên là Lục Quyết.”

Nghe y nói xong, vẻ mặt Tử Nguyên Chân Nhân trầm xuống, nhìn ngọn nến nhảy nhót trên bàn, im lặng một lúc lâu mới nói: “Chỉ sợ địa phủ xảy ra chuyện gì đó không muốn để cho ngoại giới biết. Ngươi trở về trước đi, vi sư sẽ nghĩ cách tìm hiểu rõ ràng.”

Lữ Minh Hồ cáo lui rời đi, Tử Nguyên Chân Nhân đi đến bên cửa sổ, ánh mắt hòa vào bóng đêm nồng đậm ở Lư Sơn.

Thích ăn não người, kiếm thuật cao siêu, tinh thông trận pháp, ác quỷ quen biết Quỳnh Phương Chân Quân, vì sao Lục Quyết trong miệng ái đồ lại làm cho lão có chút cảm giác quen thuộc?

Đường nét núi non mơ hồ tựa như yêu thú khổng lồ nằm úp sấp trong bóng đêm, trên gương mặt của Tử Nguyên Chân Nhân lộ ra vẻ khó tin, còn mang theo vài phần sợ hãi. Gió đêm thổi qua, lão chợt cảm thấy cái lạnh thấm đẫm, hy vọng tất cả chỉ là trùng hợp.

Lữ Minh Hồ trở lại Phi Sương Viện, Lữ Đại đang ngồi trên ghế đá, dùng vàng thỏi xây dựng bảo tháp chơi đùa.

Lữ Minh Hồ nói: “Sao vẫn chưa đi ngủ?”

Lữ Đại bĩu môi đáp: “Ngủ không được.”

Lữ Minh Hồ ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng: “Còn đang buồn vì chuyện của Giang Bình sao?”

Lữ Đại lắc đầu, rũ mắt nắm lấy thỏi vàng trong tay, nói: “Ta đang nghĩ làm sao để trở nên mạnh mẽ, dù gặp phải nguy hiểm cũng không cần ngài bảo vệ.”

Chắc là đang khó chịu vì chuyện y giữ nàng trong kết giới đây mà, ánh mắt Lữ Minh Hồ hơi thay đổi, giơ tay vuốt tóc nàng: “Trên đời này luôn có kẻ mạnh và kẻ yếu, bảo vệ kẻ yếu là nghĩa vụ của kẻ mạnh, ngươi đừng tự trách mình. Hơn nữa mọi thứ đều có ưu và nhược điểm của nó, ngươi tự có sở trường của ngươi. Nếu không phải nhờ ngươi thì chúng ta cũng không phát hiện ra Lục Quyết, cho nên kẻ mạnh chưa chắc đã thể hiện ở tu vi võ công.”

Đôi mắt Tiểu Hỉ Thước sáng lên, nhìn y giây lát rồi cúi đầu nói: “Dù nói thế nào thì ta vẫn còn rất yếu kém. Sau này ta nhất định phải tu luyện chăm chỉ, không mong có thể giống như Minh Hồ, nhưng hy vọng có thể sẻ chia với ngài.”

Lữ Minh Hồ không hoài nghi tâm ý của nàng, nhưng lời thề tu luyện chăm chỉ này quả thực còn khó tin hơn cả mấy lời đường mật, thế nhưng ngoài mặt y vẫn vờ như rất vui mừng, khẽ gật đầu nói: “Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt lắm rồi, đi ngủ sớm đi.”

Lữ Đại bỏ thỏi vàng vào rương, Lữ Minh Hồ bỗng nhiên gọi nàng: “Lữ Đại, có một chuyện ta muốn nói cho ngươi biết.”

Giọng điệu của y không có chút khác thường, nhưng Lữ Đại lại cảm giác đây không phải là chuyện gì tốt, nàng có chút lo lắng nhìn y, hỏi: “Chuyện gì?”

Lữ Minh Hồ nói: “Lỗ tiểu thư bị bệnh nặng, đây là số kiếp mà nàng phải chịu. Ngày mai ta sẽ đưa thuốc cho Giang Bình, bảo hắn đi cứu Lỗ tiểu thư, đây là nhân duyên trong số mệnh của hắn. Ngươi cũng nên buông bỏ sớm đi, đừng buồn lòng vì hắn nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK