Tôi quay đầu lại nhìn, xa xa có tiếng “ong ong ong” khiến người ta nghẹt thở, hỗn loạn cùng với âm thanh nghe như tiếng cười lạnh kia – cũng không biết đấy là tiếng kêu của lũ bọ hay là phát ra vì nguyên nhân khác nữa – tôi vẫn cảm thấy da đầu tê dại.
A Ninh vừa chạy đến thở hồng hộc, hầu như không thở ra hơi nữa, bèn hỏi tôi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Cô ta hiển nhiên đã biết tính nghiêm trọng của sự việc, thế nhưng vẫn không kịp phản ứng gì.
Tôi kể lại chuyện đã xảy ra, kể lại cả độc tính của bọ ăn xác chúa nữa. Vừa nghe đến đoạn Ô lão Tứ đã trúng chiêu rồi, sắc mặt A Ninh liền trắng bệch.
Vừa nói xong, chợt nghe tiếng “ong ong ong” đến gần hơn không ít. Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở phía xa xa, những con bọ ăn xác chúa bắt đầu phân tán ra, bay lên ngày càng nhiều, trên bầu trời xuất hiện cả một đàn bọ lớn đỏ lừ một mảng cứ như một màn sương, như một đàn ong vò vẽ đang bay, tất cả đều nhắm vào hướng bọn tôi.
Tôi vừa nhìn liền chửi thầm cái đệt, không có thời gian suy nghĩ, tôi kéo A Ninh, đứng lên co cẳng bỏ chạy.
Khi đó chạy thục mạng, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể chạy đến cỡ ấy, cũng mặc kệ cái gì mà đống đđá A Rập, loáng cái liền xông qua luôn, chạy đủ hơn một ngàn mét, vòng vèo giữa đá núi mười mấy hướng liền, thực sự là chạy hết nổi nữa rồi, mới bèn chậm lại một chút.
Quay đầu nhìn, quá nửa bầu không toàn là bọ, đàn bọ nghìn nghịt cứ như một màn sương màu đỏ ấy vậy mà lại đuổi kịp chúng tôi rồi, cả đám ùn ùn kéo đến, tốc độ cực nhanh, áp ngay phía sau.
Chó chết, tôi chửi to một tiếng, cố gắng ngăn cơn choáng váng mà tiếp tục chạy về phía trước. Thể lực A Ninh tốt hơn tôi, lúc này còn chạy nhanh hơn cả tôi, cô nàng kêu một tiếng: “Đừng chạy không nữa, tìm chỗ trốn!”
Vừa dứt lời, trước mặt chúng tôi liền xuất hiện một con dốc thoai thoải, tôi không kịp chuẩn bị, bỗng vấp phải cái gì, liền lảo đảo rồi lăn tòm xuống dưới.
Cứ thế lăn lông lốc xuống dưới tận đáy, A Ninh đỡ tôi dậy, đầu óc tôi đã choáng váng, cô ta kéo tôi tiếp tục lăn, liên tiếp lăn đến mấy trăm mét, phía trước đột nhiên xuất hiện một đoạn đá núi như bức tường thành cản lối đi. Chúng tôi lập tức rẽ ngoặt, theo đá núi mà lăn tiếp, cứ muốn vòng qua, nào ngờ đến cuối lại thấy đầu kia của núi đá là bị chặn kín, đây là một hình hình tròn bị chặn kín rồi, là tử lộ.
Tôi thấy tình cảnh như vạy, bèn chửi toáng lên một tiếng, rồi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đằng sau màn sương đỏ lẩn quẩn đã tới rồi, từ trên đỉnh núi đá ùn ùn lao xuống.
Tôi vừa nhìn liền nghĩ thôi xong rồi, trốn không thoát rồi, xem hành động cũng lũ bọ ăn xác chúa này thì, hình như là chúng đang săn đuổi bọn tôi!
Nhưng tôi không muốn ngồi chờ chết, bèn nhìn quanh quất xem có chỗ nào trốn không. Nhưng ở đây toàn là đá tảng, căn bản không có chỗ cho người trốn.
Đang lúc thở dài, đột nhiên A Ninh ở một bên kêu to: “Đến chỗ này!”
Tôi quay đầu nhìn, hóa ra trên núi đá có một cái hố trũng, nhưng không đủ để người chui vào trốn được, có điều, đó lại là chỗ trốn duy nhất, đành phải trông chờ vận may vậy.
Lập tức lao vọt tới, tôi và A Ninh ngồi xổm, rúc mình vào cái hố kia, tôi cởi áo phông ra che trước mặt.
Tiếp đó, xuyên qua lớp áo, tôi nhìn thấy cả một mảng bọ lớn lao xuống, trong không khí bỗng bùng lên tiếng “ong ong ong ong”, mùi cay độc tràn ngập đầy cái hố. Rất nhanh, vô số đường màu đỏ bao vây lấy bọn tôi. Rất nhiều con bọ đụng phải vách đá ở bên bờ hố, phát ra tiếng xèo xèo, cứ như một loạt đạn đang bắn phá chúng tôi.
Tôi cảm thấy hít thở không thông, người cứ bất giác co rúc lại lùi vào trong hố. Nhưng không gian trong hố quá bé, dù có lùi nữa cũng không thể nào rúc toàn bộ cơ thể vào trong được.
Tôi gần như là nhắm tịt mắt chờ chết, nhiều bọ đến thế, chỉ cần một con đâm phải, hậu quả thảm thiết không tưởng tượng nổi. Sâu trong lòng tôi không cho rằng chúng tôi sẽ gặp may đến thế, cho nên gần như là đang chờ đợi thời khắc kia ập đến.
Thế mà, không như tôi nghĩ, dần dần, âm thanh bên ngoài ngày càng giảm bớt, từng chút từng chút một, tiếng bọn bọ đâm vào vách đá cũng bớt dần đi, chẳng mấy chốc, bên ngoài trở về yên tĩnh như ban đầu.
Tôi cắn răng hồi lâu, mãi cho đến khi A Ninh vỗ vỗ tôi mới phản ứng lại được. Ló đầu ra nhìn, đàn bọ ăn xác chúa đã bay đi, bên ngoài chỉ còn lẻ tẻ mấy con bọ vương lại, đụng phải mặt đất choáng váng, tôi xem thời gian, lần lượt từng con từng con bay đi.
Tôi với A Ninh nhìn nhau, không biết là chuyện gì xảy ra, có điều đều thở phào nhẹ nhõm. Tôi dựa vào tảng đá sau lưng một chút, rồi phì cười, mẹ kiếp thế này thật kích thích quá, thần kinh tôi chịu không nổi rồi.
Cười mấy tiếng lại bị A Ninh che miệng lại, nhẹ giọng nói: “Xem ra không phải chúng nó đuổi theo bọn mình, có thể chỉ là muốn bay ra ngoài thôi, không ngờ chúng ta lại trùng hợp chạy cùng phương hướng bọn nó. Anh cũng đừng có vênh váo đắc ý thế, kẻo lát lại kéo chúng quay về bây giờ.”
Tôi nghĩ cũng phải, bèn vội vàng gật đầu, A Ninh mới buông tay ra. Tôi không nói nữa, ngồi trong hố đợi một hồi, mới cẩn thận ra ngoài thăm dò.
Thành ma bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, như thể vụ kinh hồn táng đảm vừa rồi hoàn toàn chưa hề xảy ra, chỉ là tưởng tượng của chúng tôi mà thôi.
Tôi hít sâu mấy hơi, cuối cùng mới bình tĩnh lại. Bây giờ mới cảm thấy phát mệt vì lúc nãy chạy điên cuồng, chân lập tức liền chuột rút, lảo đảo mấy cái, phải căng cứng cả ra mới đứng vững lại được.
Chân nam đá chân chiêu, chúng tôi tìm thấy tảng đá, kiểm tra thấy không có bọ mới chịu ngồi xuống. Tôi sờ sờ túi da bên hông, muốn uống nước, bấy giờ sờ một cái mới nhận ra mình không mang theo bất cứ cái gì cả.
Lập tức nhớ ra, lúc gặp chuyện là tôi vừa mới ngủ dậy, ngay cả áo khoác cũng không mang theo, cũng may giờ là ban ngày, để đến tối chắc sẽ chết cóng mất.
Nhìn lại A Ninh, tôi nhận ra cô ta thậm chí còn không bằng tôi, mặc có mỗi cái áo ba lỗ ngắn, vừa mới ra khỏi túi ngủ, tóc tai rối bù, nhìn kỹ lại, hình như ngay cả áo lót cũng chưa mặc.
Tôi có hơi xấu hổ, nghĩ lại lúc đó kéo cô nàng chạy trối chết, thực sự là gấp quá, đành phải dời mắt nhìn ra chỗ khác.
“Rốt cuộc đó là loài bọ gì vậy? Anh biết về nó bao nhiêu?” A Ninh hỏi tôi.
Tôi thầm nghĩ, tôi biết nói với cô thế nào bây giờ. Tuy rằng tôi có nhiều lần nghe kể rồi, nhưng tận mắt nhìn thấy thì đây mới là lần thứ hai, trước đó từng thấy trong Lỗ Vương Cung, con bọ chui ra từ trong xác huyết thi, hồi đó mới chỉ có một con, mà thiếu chút nữa khiến cả lũ bọn tôi chết sạch ở đấy. Thế mà hôm nay nhiều như vậy, ùn ùn kéo đến cả đống, tôi cũng là lần đầu tiên chứng kiến.
Tôi kể lại cho A Ninh những gì tôi biết, A Ninh rõ ràng vẫn không hiểu hết được, tất cả chuyện này xảy ra quá đột ngột, cô ta nửa tin nửa ngờ trước những gì tôi nói.
Tự bản thân tôi cũng thấy điều này có hơi khó tiếp thu, cũng không có lòng nào giải thích cặn kẽ cho cô ta hiểu nữa. Tôi nghĩ bụng có lẽ chuyện này có liên quan đến quốc gia cổ đại Tây Vương Mẫu mà chúng tôi muốn tìm, những cái vò đầu người này có lẽ là vật chứa để nuôi bọ ăn xác chúa. Chú Ba tôi cũng nói, lúc ở trong mộ huyệt dưới đáy biển cũng từng nhìn thấy những đầu người như thế này rồi, xem ra loại bọ ăn xác chúa này sinh đẻ trong khoang sọ của người, hơn nữa, khả năng duy trì sức sống khá dài, vô cùng đáng sợ. Không biết nước cổ Tây Vương Mẫu muốn nuôi loại bọ đáng sợ này để làm gì? Dùng làm vũ khí sao?
Nếu hồi đó Tây Vương Mẫu có thể vận dụng thứ vũ khí sinh học đáng sợ này, vậy quốc gia cổ đại man rợ lạc hậu đó lại có thể thống trị cả vùng Tây Vực lâu đến vậy, nguyên nhân có lẽ chính là đây.
Vừa nghĩ, tôi vừa quan sát khắp bốn phía. Không biết chúng tôi đã chạy đến chỗ nào, nhìn một vòng, cái khu vực tường thành đóng kín này hoàn toàn xa lạ, chẳng có chút ấn tượng nào, vừa nãy chạy cũng không biết đã rẽ mấy vòng rồi, chúng tôi hoàn toàn là chạy loạn.
Suốt quãng đường là chúng tôi chạy về hướng Đông Bắc lệch hướng Bắc, theo lời Trát Tây nói, nơi này rộng hơn tám mươi ki lô mét vuông, chúng tôi bây giờ không biết đang ở đâu, có điều chắc là không phải ở khu vực ven rìa thành ma nữa rồi, trước mặt không còn thấy bãi sa mạc rộng mênh mông đâu nữa.
“Đường phố” trong thành ma, cũng chính là khoảng cách giữa các tòa núi đá phong hóa, cực kỳ rộng rãi. Những núi đá này tuy rằng hình dáng khác nhau, thế nhưng chỉ cần thay đổi góc nhìn một chút là đã trông khác hoàn toàn rồi, tôi không thể nào ghi nhớ được hết trong một khoảng thời gian ngắn như thế, hơn nữa, tầm nhìn lại rộng, tầm mắt có thể trông ra rất xa, làm nhiễu loạn cảm giác về phương hướng của con người. Tôi tin là giờ đi bộ về không được rồi, chúng tôi chỉ có thể đi theo một phương hướng, trước cứ đi đến vùng sa mạc, sau đó đi men theo sát rìa thành ma, vòng một vòng trở lại bãi đậu xe, hội hợp với bọn Muộn Du Bình.
Không biết khả năng sinh tồn của lũ bọ kia như thế nào, bây giờ trên trời toàn là mây tụ, trời đầy mây không thấy mặt trời đâu, nếu như chúng nó thuận chiều gió bay được đến đường cái, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Có điều, nơi này cách tuyến đường cái khá xa, lại không có nguồn nước, tôi tin chỉ cần mặt trời mọc lên, phơi nắng một cái, tụi bọ kia sẽ không sống được bao lâu.
Tôi nói dự định của mình ra, A Ninh thấy cũng được, hiện giờ trên người bọn tôi chẳng có gì, nhất định phải đến nơi trước khi trời tối. Có điều bây giờ mới là giữa trưa, thời gian vẫn còn nhiều, hơn nữa lại không có mặt trời, điều này đối với chúng tôi mà nói chính là cực kỳ may mắn.
Xác định cách đi rồi, chúng tôi liền nghỉ ngơi một chút, rồi bắt đầu lên đường. Tôi nhìn xem khắp chung quanh một lượt, ghi nhớ hình dạng mấy mỏm núi đá, tất cả đều trông như mấy pháo đài trong thành lũy vậy, nếu như chúng tôi vô phúc đi vòng vèo, vậy nếu về đến chỗ này có thể phát hiện ra.
Lúc ấy, tôi tưởng rằng cùng lắm cũng chỉ mất chút công đi lại thôi. Nào ngờ, một lần đi, lại khổ sở đến vậy, gần như là bước đến cổng âm tào địa phủ luôn rồi.
Chúng tôi lạc đường.
Đi xuyên qua thành ma, chúng tôi cũng không lơi lỏng cảnh giác, lũ bọ độc không biết đã bay đến chỗ nào, nếu đi vòng tới vòng lui lại đụng phải chúng nó, vậy cú hút chết vừa nãy đúng là thành trò cười.
Vì vậy chúng tôi vừa đi vừa chú ý đến tiếng động khắp xung quanh. Không biết từ bao giờ, gió bắt đầu nổi lên, trong tòa thành ma xuất hiện đủ loại âm thanh quỷ dị. Cũng may gió không quá lớn, nghe như thế cũng là nhẹ nhàng rồi, lúc ẩn lúc hiện, không đến nỗi quấy nhiễu thần kinh người ta.
Tôi và A Ninh không nói câu nào, với cả, cô nàng quần áo xộc xệch, đi song song với cô ta, con mắt của tôi toàn không kìm được mà cứ nhìn người cô nàng, cho nên tôi dứt khoát cứ đi vượt lên phía trước. Cả hai người đều không nói gì, chỉ thỉnh thoảng dừng lại trò chuyện vài câu.
Cô ta cũng không có thái độ gì, hiển nhiên cũng lao lực quá độ, không có tâm tư đâu mà suy nghĩ nhiều hơn.
Nói thật, nếu là đi du lịch, cùng một mỹ nữ đi bộ trong một tòa thành ma quỷ quái, nhìn ngắm núi đá phong hóa huyền diệu khó lường, nghe tiếng ma khóc quỷ hờn, tuy rằng không phải chuyện gì đáng tin cậy, nhưng cũng xem như là việc tốt đi. Cái thế giới này chính là kỳ quái như vậy đấy, nhìn hai người bọn tôi chỉ đơn giản là đi bộ ở chỗ này, kỳ thực, mới vừa nãy chúng tôi đã trải qua một phen hút chết, trong tình cảnh này, dù tôi có rỗi hơi đến thế nào đi chăng nữa cũng không cảm thấy cái cảnh này tốt đẹp chỗ nào.
Cứ đi như thế, mới ban đầu là ba giờ rưỡi, hẵng còn có chút giống đi du ngoại, nhìn ngắm đá núi đủ hình thù quái dị, đôi khi tôi còn có ảo giác muốn đi tìm máy ảnh mà chụp.
Nửa giờ sau, cơn khát bắt đầu dằn vặt chúng tôi, lượng nước trong mồ hôi cũng trôi hết, môi của tôi và của cô ta cũng sưng vù lên. Lại nói tiếp, mới ban sáng tôi còn uống một chén trà bơ, A Ninh chưa uống gì cả, nhưng trên thực tế, cảm giác của tôi với A Ninh là giống nhau.
Cảm giác khát nước này cực kỳ khó chịu. Tôi liếm môi, cố gắng không nghĩ đến chuyện này nữa, tiếp tục đi về phía trước. Cũng may không có mặt trời, bằng không bây giờ chắc tôi đã bị cảm nắng rồi.
Lại đi thêm một tiếng nữa, trong dự toán của tôi, giờ chắc cũng phải đến rìa thành ma rồi chứ.
Chúng tôi dừng lại, lấy hơi, nhưng mà nhìn khắp bốn phía, cảnh sắc vẫn không thay đổi, toàn là những núi đá phong hóa cao lớn, không thấy bóng dáng sa mạc đâu.
Tôi ít nhiều có cảm thấy quái lạ, khoảng cách này có hơi quá dài, đặt giả thiết mỗi tiếng đồng hồ tôi với A Ninh chỉ có thể đi được năm ki lô mét, như vậy cũng phải đi được mười lăm ki lô mét đường rồi, tòa thành ma này chắc chắn không dài đến thế, vậy rõ ràng là chúng tôi lại đi đường vòng.
Nhưng mà, suốt đường đi, tôi đã cố tình ghi nhớ rất nhiều đặc trưng rõ ràng của núi đá, để phòng việc đi lòng vòng về, thế nhưng vẫn không thấy điều đấy, rõ ràng chúng tôi vẫn đang đi về phía trước, cũng không có vòng vèo.
Điều này ít nhiều làm tôi yên tâm, tôi tự an ủi mình, có lẽ bước đi của chúng tôi đã bất giác chậm lại, hoặc có lẽ tuyến đường ngoằn ngoèo quá, không cần lo lắng, cứ đi theo một hướng, là có thể ra ngoài.
Lúc này không thể nghỉ ngơi, bởi sắc trời đã muộn rồi. Tôi đoán chừng ở đây tuy không phải sa mạc, nhưng cách sa ma không xa, hẳn là không mất bao nhiêu thời gian là ra ngoài được, sau khi ra ngoài lại phải mất chút thời gian để trở lại doanh địa ngoài thành ma, cũng cần thời gian tương đối dài.
Vì vậy, chúng tôi tiếp tục gấp rút lên đường, thậm chí còn cố ý tăng nhanh bước chân. Nhưng mà, càng chạy tôi càng dần dần cảm thấy không ổn. Thời gian cứ từng giờ từng giờ trôi qua, cảnh sắc chung quanh vẫn y như cũ, giống như tòa thanh ma này vẫn đang di chuyển cùng lúc với chúng tôi vậy.
Kiên trì rồi lại kiên trì, đi mãi cho đến khi sắc trời tối đen, vẫn chẳng thấy bóng dáng sa mạc đâu. Tôi đã nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề rồi, đây chắc chắn không phải bước đi chậm là có thể giải thích được, cứ đi như thế, đừng nói là tám mươi ki lô mét vuông, dù là lớn hơn gấp đôi, chúng tôi giờ này cũng phải tới rồi.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, xem ra tình huống trong thành ma này còn phức tạp nhiều hơn so với tôi tưởng tượng rất nhiều. Không phải đơn thuần chỉ là núi đá không đâu, chúng tôi đã lạc đường triệt để rồi.
Sắc trời dần dần tối tăm, buổi tối sắp tới, lúc này, tôi đã hiểu được cảm giác lúc đó của anh Caucasus và hai người đã hy sinh khi lạc đường ở chốn này. Đang suy nghĩ xem nên làm gì bây giờ thì A Ninh ở phía sau chợt gọi tôi lại.
Dừng lại một cái, cả hai người sức cùng lực kiệt, ai cũng đi không nổi nữa, hơi ấm trong không khí đột nhiên tụt xuống, mồ hôi chúng tôi bắt đầu lạnh dần, nơi này nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm quá cao.
“Không thể đi nữa.” A Ninh ngồi xuống đất, nói với tôi, “Chắc chắn không thể ra ngoài được trước khi trời tối, chúng ta lại không có đèn pin, ở đây toàn là đá, cũng không nhóm lửa được. Đành phải nhân lúc trời chưa tối hẳn, chúng ta đi tìm nơi ngủ qua đêm nay. Đêm nay ngay cả trăng cũng không có, chắc chắn ở đây sẽ tối mịt.”
Tôi cũng yếu ớt ngã xuống đất, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy bầu trời đầy mây đen, mây càng áp xuống thấp hơn, ánh trời chiều màu vàng kim đâm xuống xuyên qua khe hở của những đám mây, tạo thành những chữ thập màu vàng khổng lồ, nguy nga vô cùng, mây dày đến vậy, nếu như gió không lớn thì cũng không thổi đi được.
Màn đêm buông xuống, chúng tôi dùng đá đắp thành một cái rãnh đá, chui trong đó qua đêm. Tôi với A Ninh trên người chỉ có một cái áo đơn, tôi vẫn có hơi ngượng ngùng, thế nhưng A Ninh thì trực tiếp rúc vào lòng tôi, hai người ôm nhau, sưởi ấm cho nhau. Buổi trong trong thành ma không chút ánh sáng nào, bạn không thể nào tưởng tượng được nỗi sợ hãi này đâu, toàn bộ không gian không nhìn thấy bất cứ cái gì cả, chỉ có thể nghe thấy đủ loại âm thanh vang lên từ bốn phía, thậm chí còn nghe thấy một số âm thanh vọt qua ngay bên cạnh mình, giống như vừa có cái gì vọt qua thành ma.
Trong tình cảnh này gần như là hoàn toàn không ngủ nổi, chúng tôi đành phải trò chuyện cho qua thời gian.
Trong lúc đó, chúng tôi thảo luận xem tại sao không ra ngoài được, suy nghĩ đến rất nhiều khả năng, hay tin tức Trát Tây cho chúng tôi là sai, có lẽ tòa thành ma này còn rộng hơn tám mươi ki lô mét vuông nhiều. A Ninh nói, nếu ngày mà vẫn không ra được, vậy cứ tìm một vách núi cao chút, trèo lên xem sao.
Nghĩ đến cũng kỳ, tôi và A Ninh không thân quen gì mấy, nếu là bình thường có hành động vô cùng thân mật như vậy, tôi có thể sẽ cảm thấy xấu hổ cực kỳ, vậy mà bây giờ tôi lại thấy vô cùng tự nhiên.
Đây cũng coi là ôn hương nhuyễn ngọc đi, thế nhưng tôi lại chẳng có chút ý nghĩ gì cả. Tự dưng nhớ đến Liễu Hạ Huệ, bỗng thấy rất hiểu cảm giác của ông ta. Hồi xưa ổng cũng là trong đêm mưa lạnh giá ôm một cô gái, không có bất kỳ hành động vượt rào nào, tôi cũng giống thế. Ngẫm lại, nếu một người đàn ông phải đi liền trong sa mạc nguyên một ngày, sau đó nửa đêm trong thời tiết dưới 0 độ C đi ôm một cô gái, dù là tuyệt thế mỹ nữ chắc cũng không có hành động vượt rào nào nổi, bởi vì thực sự là không có hơi sức đâu ra nữa.
Tôi gần như suốt đêm không ngủ, chỉ chợp mắt mấy cái, cũng là được hơn mười phút lại tỉnh, suốt đêm tôi toàn nghĩ ngợi lung tung, nghĩ đến nhiều nhất chính là túi ngủ và lều bạt, nghĩ đến tiếng ngáy o o của những người Tạng, lúc đó nằm thế nào cũng không ngủ được, lại còn oán giận ngủ trong lều bạt không tốt cho xương cổ, giờ rõ ràng nghĩ đến túi ngủ là cảm giác cả người thèm muốn.
Sáng sớm hôm sau, mới tảng sáng, chúng tôi liền đứng lên, trạng thái rất không ổn, tôi chưa bao giờ mệt đến thế, cảm giác như tất cả mọi cơ bắp trên người đều bị khống chế, mắt nhìn ra ngoài đều thấy mơ mơ màng màng. Lại đặc biệt khát nước, khát đến không thể chịu nổi nữa rồi, ngay cả nước bọt trong miệng cũng khô luôn.
Tôi biết cơ thể của chính mình, trong lòng có hơi hoảng loạn, bèn vặn tay giống như A Ninh rồi bắt đầu gấp rút lên đường.
Tiếp tục đi, lần này là A Ninh đi trước, bởi vì tối hôm qua cô ta còn ngủ được đôi chút, có tinh thần hơn tôi nhiều. Chúng tôi tiếp tục đi theo cách ngày hôm qua, đi thẳng tiếp. Rất nhanh, lại ba tiếng nữa trôi qua, thành ma quỷ bất tận, lúc này sa mạc vô tận còn làm tôi tuyệt vọng hơn, tôi nhìn về phía núi đá đen sì trùng điệp ở phía xa xa, quả thực không nghĩ ra nổi là chuyện gì xảy ra. Tôi có cảm giác như mình là con kiến bị giam trong hộp cát, bị một sức mạnh vô danh đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Chịu đựng qua một tiếng này lại một tiếng khác, rất nhanh đã đến ban trưa, lúc này tôi bắt đầu có cảm giác đói, nhưng so với cơn khát thì quả thực chẳng là gì. Cổ họng tôi như thiêu đốt, cảm giác một cơn ho khan sẽ nứt ra.
Càng đi mãi, chúng tôi thực sự không chịu nổi nữa, A Ninh bắt đầu quan sát núi đá. Thế nhưng suốt dọc đường, núi đá không dễ trèo, cuối cùng chúng tôi tìm được một gò đất tương đối cao, cắn răng trèo lên, đứng trên đỉnh đó nhìn ra xa khắp bốn phía.
Nhưng vẫn không có tác dụng gì. Núi đá ở nơi này cao ngang như nhau, trong phạm vi tầm mắt chúng tôi có thể nhìn thấy, tất cả đều là những núi đá lớn nhỏ, không thấy đâu là đầu, lại càng không nhìn thấy ra ngoài hơn nữa, thế nhưng có thể xác định một điều, chúng tôi chắc chắn không ở gần rìa thành ma.
Tôi và A Ninh ngẩn người, thầm nghĩ thế này là thế nào đây, vì sao bất kể chúng tôi đi đến đâu đều dường như vẫn ở trung tâm tòa thành ma này? Lẽ nào, quả thực có sức mạnh nào đó, không cho chúng tôi rời khỏi đây?
Chúng tôi lại trèo xuống gò núi, tìm một nơi mát mẻ nghỉ ngơi, tôi với A Ninh bàn bạc xem nên làm gì, đây dường như đã đết tuyệt cảnh rồi. Chúng tôi đi thì không ra khỏi được, bên ngoài lại không có bất kỳ thức ăn nước uống gì, thêm một khoảng thời gian nữa, chúng tôi ngay cả đi đường cũng không còn hơi sức nữa. Có thể sẽ chết ở chỗ này.
Tôi nghĩ thầm trong lòng, cảm thấy từng cơn ớn lạnh, đang suy nghĩ xem nếu không uống nước thì có thể sống được bao nhiêu ngày.
Ở trong hoàn cảnh râm mát thoải mái, nghe nói là được ba ngày, nhưng giờ chúng tôi đã đi suốt đoạn đường, đã đi suốt một ngày một đêm, tiêu hao lượng lớn chất lỏng trong cơ thể, tôi phỏng chừng có thể sống được ba ngày đã là cực hạn rồi, nghe nói uống nước tiểu có thể sống thêm được một ngày, nhưng chó má thật nước tiểu tôi kiếm từ đâu bây giờ.
Nghĩ đến lại thấy tuyệt vọng, nói cách khác, dù tôi có bất động ở chỗ này, cũng chỉ tối đa sống được hai ngày, nếu không có ai đến cứu chúng tôi mà chúng tôi cũng không đi ra ngoài được.
A Ninh hiển nhiên cũng có dự định như thế, cô bèn cúi đầu.
Tiếp theo nên làm như thế nào, đây là một câu hỏi lựa chọn rất đơn giản. Tiếp tục đi, có thể ra ngoài, nhưng nếu thất bại, mai sẽ là ngày chết của chúng tôi, chúng tôi sẽ mất nước mà chết ở đây; nhưng không đi, đợi người khác đến cứu, hy vọng hết sức xa vời, tối đa cũng chỉ sống được hai ngày, xong là chết.
A Ninh là người tính cách rất mạnh mẽ, dù tôi có ý định bỏ cuộc trong đầu, thế nhưng sống chết ở trước mắt, cũng không tính là hồ đồ được, tôi với cô ta cuối cùng quyết định, cứ tiếp tục đi, đi đến khi chết thì thôi.
Có điều, lúc này A Ninh còn tỉnh táo hơn tôi, cô ta bắt đầu làm một số ký hiệu bằng đá, đồng thời tháo đồng tiền trên vòng tay của mình – cô ta có một cái vòng tay xâu từ những đồng tiền – đặt trên tảng đá ký hiệu. Cô ta nói, nếu có người đang tìm chúng tôi, đây là hy vọng, ít nhất, bọn họ cũng có thể tìm ra xác chúng ta.
Những đồng tiền này tương đối có giá trị, để ở chỗ này làm ký hiệu, tương đương với việc đặt một cục vàng ở đây. Tôi nghĩ, có lẽ đây là cái ký hiệu đắt nhất thế giới này, đáng tiếc, nó chỉ dẫn đến nơi táng thây của chúng tôi.
Hai ngày sau, chúng tôi tiếp tục đi bộ trong thành ma, tôi cũng không biết làm sao mà mình vượt qua khoảng thời gian này nữa.
Ba ngày ba đêm không có một giọt nước, đến cuối cùng, ngay cả chút ý chí cũng không còn, giống như là một cái xác không hồn vậy.
Từ đêm ngày thứ hai trở đi, tất cả trực giác của tôi không còn thanh tỉnh nữa, những gì tôi nhìn thấy đều chỉ có sa mạc cát sỏi và núi đá cao vót bốn phía, những cảnh sắc này thậm chí đôi khi còn xoay tròn cả lên, tôi không biết mình đang xoay tròn, hay là trời đang xoay tròn thật, tôi không phân rõ được nữa, rốt cuộc sự việc nào có khả năng xảy ra, sự việc nào không có khả năng xảy ra. Có đôi khi tôi cảm thấy mình đã chết, mình đang bay, một giây sau, tôi lại thấy A Ninh tập tễnh đến trước mặt tôi, cơn giày vò vẫn tiếp tục.
Lúc này tôi vẫn còn đang mong đợi, mong đợi sẽ đột nhiên nhìn thấy sa mạc rộng mênh mông vô bờ, có lẽ đi qua ngọn núi đá trước mặt là có thể thấy sa mạc rồi. Thế nhưng, ngoài núi đá vẫn hoàn đá núi, cứ như thể đi thế nào cũng không đi hết được.
Cuối cùng, A Ninh ngã xuống trước tiên, tôi lập tức thấy cô nàng biến mất trong tầm nhìn của mình, trong chớp mắt đó, tôi bất chợt có chút thanh tỉnh, sau đó, tôi liền vấp phải cái gì đó, cũng ngã sóng xoài trên mặt đất.
Tôi không biết rốt cuộc là mình vấp phải cái gì, cũng không biết là mình ngã xuống mặt đá hay mặt cát, trong một khắc kia, tôi liền thấy bầu trời, không phải bầu trời xanh trong, là bầu trời đầy mây đen kịt.
Tôi cười khổ trong lòng, nếu không phải là giờ không có mặt trời, tôi nghĩ tôi bây giờ cũng bắt đầu nát rữa cả ra rồi, thế nhưng, dù có cho tôi sống lâu thêm mấy tiếng nữa, thời gian cũng phải đến rồi.
Nhìn mây đen, tôi muốn đứng lên, nhưng vốn không có hơi sức đâu nữa, mí mắt càng ngày càng nặng, trong khoảnh khắc khi khép mắt lại kia, tôi chợt thấy bầu trời lóe lên một cái, hình như là tia chớp, sau đó, tất cả đều yên tĩnh, hết thảy đều đi xa. Tôi từ từ chìm vào trong vực sâu.