Tôi tưởng là sẽ thấy Muộn Du Bình tả xung hữu đột để mở đường máu lao tới, tiếp theo sẽ thình lình xuất hiện trước mặt lão già kia, ai ngờ anh ta không hề làm thế, anh ta chọn một biện pháp rất tỉnh và đẹp trai khác.
Từ một cự li rất xa, tôi cũng không biết anh ta phi như thế nào, với loại ống tuýp này, cách tấn công đó tôi thấy rất bất khả thi, nhưng thực tế là nó đã trúng thẳng vào đầu, nếu như đánh vào sau gáy thì hẳn chết không kịp ngáp rồi.
Ban đầu những tên tay chân xung quanh còn không biết, mãi cho tới khi người bên cạnh Lưu Ly Tôn thét lên bọn chúng mới từ từ ngừng lại, vừa quay đầu nhìn chủ soái quân mình đã nằm bẹp dưới đất, lập tức không thốt lên được lời nào. Người bên cạnh Lưu Ly Tôn chỉ còn biết gào lên cứu viện, mấy tên nhốn nháo phía trước mới lui về, người người lại trèo lên xe rời đi.
Trong một phút đồng hồ, tất cả quân địch đã rút sạch, chỉ còn lại vài người dân hiếu kỳ đang nhìn về phía chúng tôi. Bàn Tử đầu loe loét máu, xe thì phía trước đâm đến móp hết cả đầu vào, đằng sau lại bị ống tuýp vụt lõm vài chỗ. Thậm chí trên mặt đất bỏ lại la liệt đầy những giày dép.
Tôi nhìn bóng xe bọc thép và xe hiệu vương miện đi xa dần, cảm giác mình như đang nằm mơ, lúc này vết thương kia mới bắt đầu phát tác, cảm giác như muốn nằm gục xuống.
Bàn Tử cởi áo che phần gáy bị thương của tôi, vỗ vai tôi bảo từ từ dựa vào thành xe nghỉ ngơi.
“Chúng ta cũng không thể cứ đợi ở đây được, tiểu thư à, hỏi giùm xem tài xế có thể khởi động xe được không? Không ra kia bắt cho chúng tôi cái taxi, trong đám người phía sau hẳn là vẫn còn không ít kẻ như Lưu Ly Trương, Lưu Ly Triệu đó.”
“Có thể khởi động được, nhưng đường chính chắc chắn sẽ bị cảnh sát giao thông cản lại.” tài xế nói. Anh ta cũng bị thương, khóe mắt cũng bị rách tương đối sâu.
“Có thể lấy xe thuê, xe công cộng, tùy tiện dùng cái gì chả được, Bàn gia tôi không muốn tiếp xúc với lũ cớm.” Lúc này mới thấy anh ta thực sự bí.
Hoắc Tú Tú vẫn đang nghe điện thoại, sau khi cúp máy, liền nhìn tài xế nói: ”Tiểu Lê, anh ở đây giải quyết xe pháo.”
Sau lại quay ra nói với chúng tôi: ”Đi theo em!”
Bàn Tử nhặt một ống tuýp kẹp vào bộ âu phục, lấy từ ghế sau trong xe ra chiếc ngọc tỉ, cũng không biết anh ta giấu vào trong đấy lúc nào, chúng tôi xông vào đám đông hiếu kỳ, những người đó lập tức nhốn nháo dạt ra. Bốn người men theo đường phụ, ngoặt vào trong một con ngõ, băng qua quảng trường rồi chạy sang một đường khác.
Rải rác thấy có vài người đuổi theo đằng sau chúng tôi, thậm chí bọn họ cũng không buồn nấp, tôi cảm thấy hơi giống với chương trình thế giới động vật, kiểu mà một con ngựa vằn đang hấp hối nhìn thấy bên cạnh nó có một đống kền kền đang nhấp nhổm chờ đợi. Cũng may là vừa tới một con đường khác thì lại bắt gặp một xe hồng kỳ đang dừng ở ven đường. Lúc đó trước sau nó đều có hai chiếc Jeep, nhìn nước sơn kia cũng đủ khiến người ta có cảm giác đặc biệt an toàn.
Chúng tôi vội vàng lên xe, Bàn Tử nói:
“Tiểu thư, biết thế sao không sớm dẫn đường.”
“Tôi không ngờ bọn chúng lại gấp gáp như vậy, ngay cả thời gian để quan sát tình hình cũng không có nữa mà.” Cô gái ngồi ghế trước, lúc này mới bắt đầu có cảm giác run run. Có điều tôi nhìn thấy như cô ấy đang cố gắng kiềm chế, tay liên tiếp rút rất nhiều giấy lau ra đưa cho Bàn Tử, ”Tôi và bà nội tôi cũng không thể bất cứ lúc nào cũng đem đeo cả một đội cận vệ bên mình được.”
“Lưu Ly Tôn biết bà nội cô không?” Bàn Tử lại hỏi.
Cô gái gật đầu. Bàn Tử bị tôi động vào miệng vết thương hơi chút rùng mình rụt cổ ,nói: ”Tên khốn đó dám mạo hiểm đối đầu với Lão Cửu Môn, xem ra hắn rất cần thứ của nợ này.”
“E là hắn chỉ muốn đoạt lại thứ này cho ông chủ khách sạn thôi.”
“Lưu Ly Tôn đúng là kẻ có tiền, do đó mà không biết tới khái niệm của tiền, hắn muốn lấy vật nào thì chắc chắn sẽ mua được, cướp đoạt không phải sở trường của hắn, giờ hắn lại ra tay chắc cũng là vạn bất đắc dĩ thôi. Nhất định là sợ thứ này nếu bị các anh mang đi, hắn có tiền cũng không thể mua được.” Hoắc Tú Tú nhìn Bàn Tử nhét ngọc tỉ vào trong áo.
“Đây rốt cuộc là cái quái gì? Mà để người như hắn cũng muốn có bằng được như vậy?”
Hai mươi phút sau, chúng tôi tiến vào trong tiểu khu của một khu tòa biệt thự lớn, trong tiểu khu có đậu không ít xe hồng kỳ, tít bên trong cùng vẫn còn có mấy dãy nhà nữa, chúng tôi xuống xe, tới trước dịch xá băng bó và làm vệ sinh qua loa.
Lưng tôi bị bầm sưng lên thành một khối lớn, chỗ bị đầu ống tuýp vụt trúng là nghiêm trọng nhất, đầu Bàn Tử còn bị rách, có điều là không nghiêm trọng, nhìn qua thì sợ thật nhưng chỉ là trầy da do viền ống tuýp cào trúng, sau khi khử trùng liền dùng thuốc cao dán vào.
Khi đã tương đối ổn, Hoắc Tú Tú liền dẫn chúng tôi đi, bốn người bước qua khu nhà dưới, phát hiện đầu tiên là khuôn viên biệt thự thật sự rất lớn, đi mất nửa ngày mới thấy một ngõ nhỏ, đi thẳng vào bên trong có một khúc ngoặt thông với gian khác, cổ thụ che rợp mái nhà, chúng mọc từ bên trong sân viện, nhìn toàn bộ khuôn viên như một ngôi miếu. Thật không ngờ là giữa thành Bắc Kinh lại cất giấu một không gian như vậy, thật như ẩn sĩ chốn thị thành.
Cho tới khi đi tới cuối hành lang, bên cạnh có một cửa ngách đơn giản dẫn vào trong, bên trong lại là một đại viện, chúng tôi nhìn quanh liền thấy lão bà bà đang ngồi trong sân uống trà, rõ ràng so với chúng tôi thì bà ta đã về đợi được một lúc lâu rồi.
Trong sân có một gốc cây hồng, bên dưới có một cái giếng, quanh đó có vài loài cây cảnh có vẻ quý, cảm giác như đây là một khoảng vườn của gia đình trung lưu thời trước. Ba người chúng tôi đĩnh đạc bước vào, lão bà bà liền hỏi Tú Tú có bị thương đâu không, Tú Tú đem hết mọi chuyện vừa xảy ra thuật lại, lão bà bà nghe xong mới nhìn qua phía chúng tôi, nói:
“May mà Tú Tú nhà ta không bị thương, nếu không ta có ra lột da các người cũng không đền được nổi đâu.” Nói xong ra hiệu chúng tôi ngồi xuống.
Tôi cười hì hì một tiếng: ”Lần này ngồi có lại được điểm thiên đăng nữa không bà bà?”
Lão bà bà tức giận nhìn tôi một cái: ”Hoắc lão bà bà ta một chiêu không dụng hai lần, hơn nữa nói cái gì ra cái đó, dù sao thì ta cũng không muốn bắt các ngươi, lần này cho người tìm là ta đã chấp nhận thua cuộc, không để cho các ngươi làm bại hoại thanh danh của ta, thừa dịp đầu các ngươi vẫn còn giữ được trên cổ, ta sẽ đem chuyện giữa chúng ta làm rõ.”
Tôi và Bàn Tử liếc nhau, thầm nói ôi mẹ ôi, lão bà này xem ra đã đoán trước được chúng tôi gây đại họa, nên muốn cắt đứt quan hệ với chúng tôi càng sớm càng tốt. Cũng được thôi, dẫu sao cũng vẫn phải thuận theo ý bà ta, tốc chiến tốc thắng là tốt nhất. Vì thế liền hỏi thẳng:
“Bà bằng lòng nói cho chúng cháu sao?”
“Các ngươi không phải muốn biết vì sao ta lại trả giá cao như vậy với một bản vẽ Phong Cách Lôi ư?” Lão bà bà đứng lên, ra hiệu bảo đi theo bà ta, sau lại nói:
“Việc này có liên quan tới những người khác, ta sẽ không nói hết, nhưng ngươi là hậu duệ của Lão Cửu Môn, cũng không phải là người ngoài, có điều, hai vị kia mời ở lại bên ngoài.”
Cảnh này không phải chỉ gặp qua một hai lần nên tôi nhìn qua Bàn Tử và Muộn Du Bình nháy mắt một cái, bọn họ cùng gật đầu, tôi liền theo lão bà bà đi vào bên trong phòng. Vừa bước vào tôi liền nhận ra đây là một phòng sưu tầm, tất cả đều là đồ cổ, không có lấy một vật trang trí nào. Chỉ thấy từng giá từng giá đồ sắp thành hàng, mặc dù nhìn không gian có chút cổ kính, nhưng vừa bước vào cảm giác lông mao trên mặt mình dựng đứng lên, hẳn là trong không khí có điện tích, xem chừng là một nơi nhiệt độ và độ ẩm luôn ổn định.
Tất cả những vật phẩm sưu tầm đều được đặt trong túi giấy, lão bà bà đưa tôi tới cái giá trong cùng, tôi trông thấy có một đoạn dây thép dựa vào tường dùng để treo tranh chữ, nhưng bên trên lại treo toàn bản vẽ Phong Cách Lôi.
Tôi đếm qua tổng cộng có bảy tờ, trong đó giữa hai tờ trung tâm có một khoảng trống, chắc là bị thiếu mất một bản. Có lẽ chính là bản mà tôi đang giữ.
“Đây là ‘tám tầng Lôi’.” lão bà bà nói, “Nếu ngươi biết tới Phong Cách Lôi hẳn cũng sẽ biết đây là cái gì.”
Tôi gật đầu, có chút kinh ngạc, chỉ nhìn lướt qua tôi đã đoán ra đó là một tòa đại lâu.
Trên bảy trang giấy mỗi trang đều là cấu trúc của một tầng, vô cùng rõ ràng, hơn nữa nhà này không phải kiểu nhà bình thường, hẳn là tầng dưới cùng có quy mô lớn nhất, sau đó thu hẹp dần lên trên, thoạt nhìn sẽ thấy như một tòa tháp. Nhưng vì mỗi tầng là một lầu gác nên so với tháp chắc phải lớn hơn rất nhiều, giống như kim tự tháp mặt trời Maya*, cùng một tầm giá trị như vậy, ngoài tháp ra thì rất ít kiến trúc cổ được xây dựng cao như vậy, có điều là cũng có thể thấy, trên bộ phận cao nhất, thực chất có cấu tạo như hình tháp, cái có thể là lâu chính xác chỉ có ba tầng dưới.
” Đây là bản vẻ Đạo Quang năm hai mươi lăm, kiểu thiết kế chắc chắn là của Lôi gia.” Hoắc lão bà nói, “Trong tay ta có bảy tờ, là các bản vẽ tầng một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy và tầng dưới cùng là trong tay nhà ngươi.”
“Lầu này có gì kỳ quái sao?” tôi hỏi, thoạt nhìn thấy chỉ là một Phong Cách Lôi bình thường, tuy là quy mô bản vẽ tương đối lớn, nhưng tầng nào cũng mặt phẳng thiết kế giống với bản trong tay tôi.
“Đối với ngươi thì không có mấy khác biệt, nhưng với ta thì có đấy.”
Lão bà bà đung đưa những bản vẽ kia, “Tòa lầu này tên là Trương gia lâu, vào những năm 70 của thế kỷ trước, bản vẽ của tòa lầu này bỗng xuất hiện ở nước ngoài, người ta đã mua lại nó để mang về nước, ngươi biết Phong Cách Lôi chuyên thiết kế cho hoàng thất, không thể nào lại thiết kế cho dân thường được, nhưng ngươi nhìn bản vẽ này xem, hoàn toàn là kiểu dáng nhà dân. Rõ ràng Trương gia lâu và Đạo Quang hoàng đế hoặc Phong Cách Lôi lúc đó có một mối liên hệ. Lúc ấy ta có một người con gái, làm việc trong cục văn hóa, bọn họ nhận một công trình có liên quan tới vị trí ngôi cổ lâu này. Năm 1978 thì được phái tới Quảng Tây tìm kiếm vị trí của tòa cổ lâu. Ta nhớ rõ đó là ngày 15 tháng 1, con gái ta xuất phát đi Quảng Tây tham gia khảo cổ, đó là lần đầu tiên con bé xa nhà, đi liền mấy tháng ròng rã.”
Lão bà bà quay đầu nhìn tôi, biểu cảm có chút lặng đi: ”Ta vẫn nghĩ qua cơ hội đó, có thể con bé sẽ rèn luyện được thêm năng lực cho bản thân, nên lúc nó trở về, ta thực rất phấn khởi chuẩn bị cùng nó tâm sự, không ngờ là con bé sau khi trở về tính tình bỗng thay đổi.”
Tôi nghe tới ba chữ Trương gia lâu, lập tức giật mình, ngay lúc đó liền nhớ tới tòa cổ lâu nằm dưới đáy hồ, muốn nói nhưng không biết phải nói cái gì. Sau khi Hoắc bà bà nói xong, một ý nghĩ lại nảy ra.
“Thay đổi?” tôi kỳ quái hỏi.
“Đúng vậy, sau khi con bé trở về từ Quảng Tây tính cách nó bỗng vô cùng quái lạ, trước đây tính tình nó hết sức vui vẻ hòa đồng, nhưng sau khi về, con bé trở lên âm trầm hơn, cơ bản là nó chỉ ở lỳ trong phòng, không biết làm cái gì, ta nhìn trộm nó vài lần, thấy hình như là nó giam mình trong phòng để vẽ cái gì đó.”
“Nếu như vậy thì giống như là con bé bị thất tình. Ta thầm nhủ, kia hẳn là mặt bạn trai của nó.”
Hoắc lão bà bà tiếp tục nói với tôi: ”Ban đầu ta chỉ nghĩ là con bé đang yêu, nhưng về sau thì lại thấy có chỗ không đúng. Vì có một lần con bé rời nhà đi công tác, ta đã vào phòng nó, thấy những bức vẽ kia, thực lúc đó mới hiểu mình nghĩ sai rồi.”
Bà ta dừng một lúc, “Tất cả đều được phác họa bằng bút máy, những bức tranh đó miêu tả một tòa lầu, một tòa lầu vô cùng cổ quái.”
Chú thích:
Kim tự tháp mặt trời Maya*:Kim tự tháp Mặt trời đã được dựng lên cách đây gần 2.000 năm như một đài tưởng niệm, một nơi để tôn thờ những vị thần vĩ đại và có lẽ cũng là lăng mộ của nhà thống trị đã xây dựng công trình. Cao 60 m so với đồng bằng trong thung lũng Teotihuacan thuộc vùng cao nguyên miền trung Mexico khí hậu lạnh khô, kim tự tháp là thành tựu kiến trúc tinh xảo nhất ở Teotihuacan thuộc nền văn minh Maya