Chuyện tiếp theo thực ra không cần thiết phải ghi lại, nhưng sau khi diễn ra nó lại có chút liên quan, vì thế nên tôi cũng xin đề cập qua.
Năm ngày sau chú Hai rời đi, tôi cũng không biết chú đã tìm được cái gì ở đây, nói chung là chú chẳng nói gì với tôi chỉ giao hẹn là khi nào trở về Hàng Châu sẽ gặp tôi nói chuyện.
Bàn Tử và Muộn Du Bình thương thế kỳ thật cũng không quá nghiêm trọng, sau khi được chữa trị, chưa tới hai tuần sau đã xuất viện. Chúng tôi không lập tức trở về Hàng Châu ngay mà cùng nhau quay trở lại thôn Ba Nãi lần nữa. Bàn Tử khẳng định Muộn Du Bình có liên hệ với nơi đó, trước khi chưa thu thập được thêm manh mối, có thể còn phải ở lại đây lâu dài.
Sau khi chúng tôi tới được bốn ngày thì ba người bắt đầu xuất phát tới hồ kia, lập đàn cúng bái những hài cốt rồi đắp một cái mộ lớn.
Bàn Mã cũng không còn xuất hiện, điều này khiến tôi rất áy náy, nhưng nghĩ tới tội trạng của lão ta, cảm giác đây thực là mệnh trời rồi. Với những thiết bị lặn hiện đại của tôi, ba người lại tiếp tục công việc vớt đồ dưới đáy hồ, hi vọng là sẽ thấy được nhiều manh mối hơn nữa. Lần lượt lấy được lên rất nhiều thứ, nhưng không có phát hiện nào đặc biệt quan trọng.
Tiếp đó, chúng tôi chuẩn bị tiến vào trong cố trại, cẩn thận kiểm tra tình hình nơi Trương gia lâu an tọa. Nhưng lại xảy ra một vấn đề mang tính sống còn, đó là tất cả bình dưỡng khí của chúng tôi đều đã dùng hết, phải đi thay bình mới.
Vừa khéo là hết ngày cuối cùng hạ thủy, lúc chuẩn bị lên đường trở về, bên hồ xảy ra biến cố.
Lúc đó chúng tôi vẫn còn đang ở giữa hồ, vừa mới nổi lên Bàn Tử đã gọi ầm lên, lau mặt một cái, ngón tay chỉ lên trên bờ. Tôi nhìn theo phát hiện không phải chỉ có Vân Thái mà tự nhiên lại mọc đâu ra biết bao nhiêu người, đang dựng lều căng trại.
“Thế quái nào! Chuyện gì vậy?” Bàn Tử kỳ quái hỏi, ” chỗ này lại trở thành địa diểm du lịch từ khí nào vậy? Sao lại xuất hiện nhiều người quá thế?”
Tôi thở hổn hển vài hơi, cẩn thận quan sát thấy trong những người tới đây có rất nhiều thôn dân, Vân Thái đang nói chuyện phiếm với họ, còn có những người nhìn rất thành phố, không biết lai lịch thế nào. Lại thêm rất nhiều người đang đi xuống từ trên núi, dắt theo rất nhiều la, lưng cõng đầy những ba lô.
Nhóm người này tôi không nhận ra được ai cả, chắc cũng chẳng phải người của chú Hai quay lại.
Từ từ bơi trở lại bờ, tôi càng lấy làm lạ, vì những người này mang theo nhiều la kinh khủng, ba lô lớn nhỏ chất đầy những đồ đạc. Có vài cái lều rất lớn đã được dựng lên, trên bãi đá bỗng đông vui tấp nập người đi lại, nhiều người chỉ hơi ngạc nhiên là đã có người tới đây, lạ ở chỗ tự dưng lại có mấy người mặc quần cộc ngoi lên từ trong nước như vậy.
Chúng tôi hoàn toàn không biết phản ứng thế nào, đi tới bên cạnh Vân Thái và A Quý, tôi chợt nhận ra một người, chính là người nói giọng Bắc Kinh gặp trong nhà Bàn Mã, dáng người thấp bé, đang quát thượng quát hạ những thôn dân làm việc, mặt mày có vẻ ngang ngược.
Người như thế tôi cũng đã gặp nhiều, nhớ tới lúc đó hẳn là hắn ta tới đây theo lời ông chủ, vậy những người này đều là người của ông chủ Bắc Kinh kia phải đến. Chẳng lẽ bọn họ cũng đã hỏi ra được chuyện của Bàn Mã, chuẩn bị tới đây để tìm kiếm vật phẩm? Người đông thấy mồ luôn!
Hắn nhìn chúng tôi, coi như là từng gặp qua một lần nên cũng tới chào hỏi. Tôi lười suy nghĩ, liền đáp lễ qua A Quý rồi đi qua chỗ hắn tới cạnh Vân Thái hỏi chuyện gì đang xảy ra đây?
Cô ấy nhẹ giọng nói mấy người trong thôn bảo là có một ông chủ lớn thuê bọn họ tới đây, tình hình cụ thể là thế nào thì không ai rõ cả.
Cục diện lúc này có vẻ khá là bất tiện, tôi không hi vọng chuyện sẽ tiến triển như vậy, nhưng hồ này là của nhà nước, đâu phải mình mà cấm được người khác tới đây. Mục tiêu của những người này là khối sắt kia, tôi không biết bọn họ có chân tướng của chúng không, hay chỉ đơn thuần là sưu tầm, không thể làm cách nào đối phó lại được.
Người vẫn liên tục tới, sáu bảy lều trại đã được dựng lên, tất cả những người đó đều nói giọng Bắc Kinh, khiến trong giây lát tôi còn nghĩ mình đang nghỉ mát trên bờ biển.
Ngồi xuống vừa để nghỉ ngơi vừa tiện thể quan sát bọn họ làm việc. Đây thực sự là một việc rất chán, giống như là đang trên sân đá bóng, đang đá đột nhiên có một đống người lao tới, tất cả đều cao to đen hôi đông gấp chục lần mình, lúc đó mình chỉ có thể ngoan ngoãn dừng cuộc chơi lại mà thôi.
Tôi lại chửi thầm vài tiếng, mắt vẫn quan sát bọn họ mang đồ tới, trông không ra chút manh mối nào. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn lòng lại trầm xuống. Trong bao tải lớn đó có rất nhiều bình dưỡng khí cùng với thiết bị lặn.
“Người ta chuẩn bị đầy đủ quá.” Bàn Tử suýt xoa, “bọn họ biết dưới nước kia có cái gì thì phải.”
Tôi nghĩ một lát, rồi nói với Bàn Tử:” có phải lão già Bắc Kinh kia tới để đào hàng không? Những người đó anh không nhận ra ai à?”
Bàn Tử đáp:” Bắc Kinh có nhiều nhà buôn lắm, trong Phan Gia Viên không có nhiều người tự mình xuống đấu, tôi thấy khả năng không lớn. Những người này không phải là dân trong nội thành trà trộn vào, nhìn toàn người tôi không biết. Mấy năm gần đây, ở đâu cũng có thế lực mới.”
“Anh quan hệ rông ở Bắc Kinh như vậy mà không biết được một hai người sao?” tôi hỏi lại.
Bàn Tử lắc đầu:” tôi chả nhìn thấy ai quen mắt cả, cậu cứ từ từ để tôi nhìn kỹ một chút, có điều những người này nói giọng Bắc Kinh rất lạ. Cậu chờ ở đây một chút, để bàn gia tôi ra xem có thể hỏi ra ông chủ của họ là ai không.”
Bàn Tử đi tới chỗ những người đang bận rộn quanh doanh địa, dùng tiếng Bắc Kinh chào hỏi bọn họ, nhưng không ai đáp lời anh ta. Bàn Tử này là hạng gì chứ? Lập tức bám lấy bọn họ, rồi cả nhóm lục tục rời đi.
Tôi nghĩ xem mình có thể làm gì bây giờ, hay là lượn quanh doanh địa bọn họ một chút, xem có cái gì hoặc là tìm xem có ông chủ của bọn họ ở đây không?
Nhưng cuối cùng thì tôi chẳng làm gì cả, vì sau khi lặn xuống nước người mỏi ra rời tới mức đứng không nổi, mắt và tai cũng đều rất khó chịu, đặc biệt là tai tôi, vừa động vào là đau buốt cả lên, nghe cái gì cũng khó. Xem ra hạ thủy kiểu này cũng có ảnh hưởng lớn tới cơ thể.
Đang nghĩ xem phải làm gì, bỗng đằng sau Muộn Du Bình lại nắn vào vai tôi một cái.
Nắn vừa phải nên rất thoải mái, tôi thầm nhủ người này thật tốt, lại biết mát-xa cho mình nữa (hủ đâu,gào thét đi ) bỗng nghe anh ta nói nhỏ:
“Cậu xem kìa.”
Tôi lại nhìn qua doanh địa lần nữa, xem có gì đó khác thường, bỗng thấy từ trong rừng có một nhóm người đang đỡ ai đó trên con la xuống. Cả đoàn người lập tức ùn ùn tới nghênh đón.
Cẩn thận quan sát có thì phát hiện người kia tuổi cũng tương đối cao, sau khi đặt chân xuống đất bước đi thật tha thất thểu, ngay cả đứng cũng không thẳng được. Bốn phía lão ta có vài tùy tùng, tình hình là đang đi tới chỗ chúng tôi.
Đang định đứng lên bỗng thấy Muộn Du Bình lại đè tôi lại. Tôi quay đầu, phát hiện anh ta đang lúp sau lưng mình, chăm chú nhìn đoàn người đang tới kia, nói với tôi:
“Đừng để bọn họ thấy tôi.”
“Chuyện gì vậy?” tôi thầm hỏi, cố gắng rướn thẳng người che cho Muộn Du Bình, nhìn bọn họ càng lúc càng tới gần. Lão già được dìu kia nhìn như một VIP, dáng vẻ cao lớn nhưng lại vô cùng gầy yếu, thời trai tráng hẳn lão phải rất anh tuấn tiêu sái. Vì bị nhiều người chằn nên tôi nhìn không rõ mặt lão ta, chỉ thấy đó là người vô cùng già, bước đi không còn chút khí lực nào, hẳn là cũng gần đất xa trời rồi.
Những người liên quan xung quanh có nam có nữ, càng thêm hỗn độn, người thấp bé kia vừa đi vừa luôn miệng giới thiệu. Họ nói chuyện rì rầm, cũng không đi qua chỗ chúng tôi mà rẽ vào một ngôi lều.
Chờ tới khi bọn họ vào trong lều hết rồi, Muộn Du Bình mới buông tay khỏi ba vai tôi. Tôi bị anh ta nắm chặt tới mức máu đỏ cả vai, vừa cho tay lên xoa xoa vài cái, vừa hỏi:” sao vậy? Anh biết bọn họ sao?”
Muộn Du Bình gật đầu, mặt tái xanh nói:
” Cầu Đức Khảo.”
“Cầu Đức Khảo?” tôi sững người, “lão già kia là Cầu Đức Khảo?” tiếp theo còn tưởng là nhảy dựng lên được. Chết tiệt! Những người này cùng đội với A Ninh, nhưng là lão già lần này thân chinh xuất mã.
Nhất thời tôi không kịp phản ứng, hình tượng Cầu Đức Khảo trong lòng tôi vừa đúng lại vừa không đúng, kia là một người có mặt dài như mục sư tính tình nhã nhặn, nhưng cũng có chút giống mặt ngựa (
Những suy đoán này khiến tôi cảm thấy vừa lạ vừa khó tin. Chuyện ông nội kể giống như là truyện cho trẻ con, hiện tại nhân vật trong truyện cho trẻ con đó bỗng nhiên từ trong bút ký của ông nội bước ra, trong thời gian ngắn, cảm giác của tôi có chút hỗn loạn.
Lão ta tới đây làm cái gì chứ? Xem trận thế này hẳn lão cũng biết chuyện dưới đáy hồ kia. Sau đầm rắn, lão cũng giống chúng tôi không hề buông xuôi cuộc điều tra, vẫn theo tới tận đây sao?
Nhưng, hướng chúng tôi điều tra hoàn toàn là ngẫu nhiên, bọn họ có cơ sở khác với chúng tôi, sao có thể chạm mặt nhau được? Chẳng lẽ trước giờ bọn họ vẫn luôn theo dõi chúng tôi ư?
Nghĩ lại thấy không giống, nếu như theo dõi, bọn họ không thể nào chuẩn bị đầy đủ hơn chúng tôi được. Chúng tôi hoàn toàn không biết tới đây cần thiết bị lặn, bọn họ lại mang tới, khẳng định là phải biết được nhiều manh mối hơn, ít nhất là cũng phải phát hiện ra trước bọn tôi. Cảm thấy chuyện có chút thú vị, xen thêm chút đáng sợ nữa. Lão già lần này thân chinh, chắc không phải chuyện thường. Lão lớn tuổi như vậy đâu có hợp với những chuyện phải bôn tẩu đường xa như thế, lần này xuất hiện chắc là tính được ăn cả ngã về không.
Dưới kia rốt cuộc có cái gì?
Nghĩ lại vừa rồi, cục diện quả có chút phiền toái, chúng tôi có quan hệ rất phức tạp với bọn họ. Ông nội tôi và Cầu Đức Khảo là kỳ phùng địch thủ, mặc dù giờ tôi cũng không có bất kỳ ý định báo thù nào nhưng tầm ảnh hưởng của nó khiến tôi không có chút thiện cảm nào với bọn họ. Mà giữa chú Ba và Cầu Đức Khảo lại có ân oán, nó càng khiến đầu óc tôi thêm khó nghĩ.
Đôi bên không có ý thù địch gì, cũng không có quan hệ cạnh tranh, dưới tình huống địch mạnh ta yếu, cần phải cân nhắc thật kỹ cách xử lý làm sao cho thỏa đáng.
Phải làm từng bước từng bước một.
Tôi áp tay vào ngực đè nhịp tim xuống, lại nhớ ra một việc- chẳng phải Muộn Du Bình bị mất trí nhớ sao? Làm thể nào lại nhận ra Cầu Đức Khảo kia chứ? Hơn nữa vì cái gì phải trốn lão ta?
Tôi liền quay đầu hỏi. Muộn Du Bình vẫn nhìn về phía lều kia đáp:” khi tôi ở bệnh viện có gặp qua lão ta một lần.”
“Bệnh viện? Là bệnh viện Bắc Kinh hay là Cách Nhĩ Mộc?” chúng tôi không liên lạc với người của Cầu Đức Khảo từ sau khi ra khỏi Sái Đạt Mộc, có điều không nhớ trong thời gian qua có gặp lần nào không, Muộn Du Bình lúc ấy lại bị kích động dữ dội như vậy.
“Bắc Kinh.” anh ta trả lời, “ngay tháng trước.”
Hóa ra là thời điểm chữa bệnh ở Bắc Kinh. Cái con mợ nó! Cầu Đức Khảo gặp Muộn Du Bình ư? Bàn Tử sao không nói cho tôi biết?
Nghĩ lại, con mẹ nó chứ Bàn Tử là người đầy nghĩa khí, nhưng nếu bắt anh ta chăm sóc Muộn Du Bình thì không thể được. Khi tôi ở Hàng Châu, bảo anh ta trông chừng Muộn Du Bình, chắc là cũng bữa đực bữa cái. Hơn nữa Muộn Du Bình như thế ai ở cạnh cũng khó, không có tôi ở đây chắc Bàn Tử thể nào cũng thi nhau lườm nguýt với anh ta. Lúc Muộn Du Bình gặp Cầu Đức Khảo không biết anh ta chạy đi đâu, do đó mà cũng chẳng biết.
Nhớ tới chuyện này tôi thật muốn mắng ầm lên, Muộn Du Bình là một nước cờ lớn trong tay chúng tôi, làm thế nào mà anh ta gặp Cầu Đức Khảo chúng tôi lại chẳng biết gì hết? Nói cách khác, nếu Cầu Đức Khảo thực gian hùng, thì Muộn Du Bình chắc cũng bị lão bắt đi rồi, lúc đó biết cũng đã muộn. Bàn Tử rõ là vô tâm! Muộn Du Bình cũng thật là, cái gì cũng không chịu nói. ( giận phừng phừng lên tự kỷ )
” Lão tìm anh làm gì thế?” tôi hỏi Muộn Du Bình, ” anh sao không nói cho tôi biết, thưa đại ca.”
Muộn Du Bình không trả lời, chỉ quay về lấp sau lưng tôi.
Nhìn qua lại thấy Cầu Đức Khảo từ trong lều đi ra, nhìn quanh bốn phía, đầu đội mũ, bước tới bên dưới một tàng cây.
“Anh trốn cái gì vậy?” tôi lại hỏi, ” bị lão thấy thì sao chứ? Có thể lão đã sớm biết anh ở đây rồi.”
Muộn Du Bình lắc đầu, nói với tôi:” chúng ta không thể để bọn họ vượt mặt được, phải nghĩ cách câu giờ.”
“Anh muốn làm gì?” tôi lại hỏi.
Muộn Du Bình chỉ chỉ đống đồ lặn bên kia, “chúng ta đi trộm bình dưỡng khí.” ( lòi cái đuôi trộm cắp rồi nhá đại ca, anh không chịu buôn bán gì mà đòi sống hàng mấy chục năm qua, hóa ra là có nghề tay trái này