Thế nhưng những người xung quanh nhìn thấy dáng vẻ tôi như vậy lại cười ầm lên, sau đó có người nâng hai cỗ thi thể lên, đến tận lúc này tôi mới nhận ra, hóa ra hai người chết kia là người giả. Không biết lấy cái gì nhồi nhét vào trong hai bộ đồ lặn, hai cái đầu là hai cái túi chống thấm đen sì được thổi căng khí, bên trên dán hai cục kẹo cao su đập dẹt, lại còn dính thêm hai cục đá con con vào giữa giả làm con ngươi. Do phải nhìn qua một lớp kính của mặt nạ phòng độc nên mờ mờ không rõ, hơn nữa thần kinh tôi lại nhạy cảm, vừa nhìn thoáng qua liền tưởng người chết thật vậy.
Ngay sau đó tôi cũng tự phì cười, anh chàng nâng người giả lên bèn chuyển hai người giả đó qua chỗ cửa đá. Tôi liền hỏi người bên cạnh, làm vậy để làm gì thế?
Một người liền nói với tôi: “Để hù rắn đấy. Rắn ở đây thành tinh con mẹ nó luôn rồi, chỉ cần ít người đi một tí là nhất định xảy ra chuyện, cho nên tụi tôi chẳng dám để ai ở lại trông doanh địa đâu. Nhưng mà hình như chúng nó không phân rõ được người thật người giả, nên cứ để hai cái này chắn trước cửa, đêm xuống còn ngủ ngon được một tí.”
Nghe giọng điệu anh ta nói thì hiển nhiên đã được cảm nhận sâu sắc sự nguy hiểm của loài rắn này. Sau đó có người lấy ra một quả đạn khói màu vàng giống loại lúc nãy dùng, ném vào trong đống lửa trại. Loáng cái, khói bốc lên dày đặc, lại có người khác dùng cành cây đập đập phủi phủi vào đống trang bị dưới đất.
“Đây là lưu huỳnh, dùng để đuổi rắn.” Anh ta tiếp tục nói.
Đập đập một hồi, hình như không có động tĩnh gì, cả đám mới xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi phịch xuống.
Có người lục ra từ trong đống trang bị thêm mấy người giả làm bằng cành cây ghép vào nhau rất đơn giản, sau đó cởi quần áo của mình xuống, mặc vào cho người giả, rồi cũng đem người giả ra chất đống ở ngoài cửa, ngay phía trên lỗ hổng do sụt lở.
Làm xong rồi, bầu không khí mới dịu lại được một chút. Kính Dâm bỏ thêm củi vào đống lửa, sau đó phân thành mấy đống lửa nữa, không gian bên trong khu di tích nho nhỏ bị ánh lửa chiếu đỏ hổng, mọi người xung quanh bèn lục tục tháo mặt nạ phòng độc xuống. Có người thấy tôi không tháo, liền bảo tôi không sao đâu, anh ta nói, lũ rắn này cực kỳ quái gở, tuyệt đối không dám gần lửa, hơn nữa mọi người vừa mới tra xét một lượt, cơ bản là không có việc gì cả.
Tôi cũng đành tháo mặt nạ phòng độc xuống. Đeo suốt sáu bảy tiếng đồng hồ, mặt mũi như muốn hòa tan luôn, tháo ra được một cái lập tức cảm thấy khoan khoái ngay, mọi thứ trước mắt cũng rõ ràng hẳn lên, tôi cũng nhìn thấy mặt thật của những người làm của chú Ba.
Liếc qua một cái là biết Phan Tử nói thực không sai, ngoài trừ hai ba gương mặt quen thuộc ra thì tất cả ở đây toàn là người mới, xem ra những người làm cũ của chú Ba không còn nhiều nữa.
Chúng tôi chào hỏi nhau, anh chàng ban nãy vừa giải thích với tôi nói anh ta tên gọi là “Đà Bả” (cây lau nhà?), nhóm người này cũng là do anh ta dẫn đến cùng xông pha với chú Ba.
Tôi nghe giọng điệu anh ta có phần không thoải mái, có điều lại không nhận ra được vấn đề ở chỗ nào.
Tay Kính Dâm trông vẫn rất khoai thai nhởn nhơ, vẻ mặt hớn hở nhìn tôi một cái rồi lấy đồ ăn ra xơi. Một đám người cởi giày hơ chân, loáng cái toàn bộ không gian bốc lên một mùi chân thối chua lòm, tôi nghĩ thầm: ôi đệt mợ chỉ cần có cái mùi này, không cần người giả rắn cũng chả dám chui vào.
Đang nghĩ ngợi, chú Ba ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa đồ ăn cho tôi. Tôi với chú nhìn nhau, không khỏi cười khổ, chú bảo: “Mày cười cái rắm chó gì, mẹ kiếp, nếu mày không phải cháu tao, chú mày thực muốn đập chết mày luôn.”
Tôi chả có hơi sức đâu đi cãi giả với ổng nữa, có điều lúc này nhìn chú Ba, lại phát hiện lúc này chú hoàn toàn quét sạch cái vẻ ủ rũ hồi còn trong bệnh viện, toàn thân thần thái sáng láng lắm, như thể đã khôi phục được bản sắc kiêu hùng thuở xưa, không khỏi có chút thoải mái, nói: “Chú có đập chết cháu, cháu cũng làm quỷ bám theo. Chú Ba, chúng ta người ngay không làm chuyện mờ ám, thằng cháu chú đây biết việc này mình không thoát khỏi liên can rồi, nếu đổi lại là chú, chú có cho qua được không?”
Chú Ba chắc cũng biết hết ngọn nguồn vì sao tôi lại theo tới đây rồi, bèn châm một điếu thuốc, rít một hơi thật mạnh, cười khổ đáp: “Thôi, chú Ba mày coi như chịu thua, mày chỉ được cái giống hệt thằng bố mày, nhìn bề ngoài thì mềm như bún mà bên trong thì cứng đầu muốn chết. Chú cũng chả thèm nói mày nữa, đằng nào mày cũng tới rồi, có đuổi cũng không chịu về.”
Tôi nhe răng cười toe toét, hỏi: “Đúng rồi, bọn chú rốt cục là bị sao thế? Sao lại ở trước tụi cháy chứ, không phải Phan Tử đã nói là bọn chú ở bên ngoài đợi tín hiệu sao?”
“Không đợi được nữa, chú Ba cậu biết Văn Cẩm đang ở đây chờ ổng, hơn nữa lại chỉ còn xíu thời gian, sao mà chờ tín hiệu của các cậu được nữa chứ.” Kính Dâm ngồi bên cười nói, vỗ vỗ vai chú Ba: “Ông Ba, lão gia ông thế mà cũng nặng tình gớm nhỉ, hồi tụi mình ở Trường Sa đi karaoke còn không nhìn ra ông có tấm lòng cỡ ấy đấy.”
Chú Ba hất tay hắn ra, trợn mắt nhìn hắn một cái, giải thích: “Lúc đó chú nghe bà già kia nói, Văn Cẩm đang ở phía trước chờ bọn mình, chú liền biết có thể đây chính là cơ hội cuối cùng để gặp Văn Cẩm rồi. Dù thế nào cũng không thể bỏ qua được, bằng không, đời này của chú Ba mày thực sự là sống uổng, cho nên chú không thể mạo hiểm dù chỉ một chút. Nói thật ấy, chú Ba mày bây giờ mà được gặp Văn Cẩm một lần này thôi, bảo tao chết ngay tức khắc cũng được.”
Tôi nghe xong liền giật mình: “Chờ chút, nghe bà già nói?” Ngay lập tức tôi liền nhận ra ý chú là đang nói Định Chủ Trác Mã. Tôi liền hoang mang, nghĩ thầm “Không thể nào”, “Nói như vậy, bà ta… cũng truyền lại lời nhắn cho chú ư?”
Nhìn bộ mặt ngơ ngơ ngác ngác của tôi, Kính Dâm liền bật cười khanh khách, chả hiểu cười cái gì. Chú Ba gật đầu, rồi kể lại tình hình lúc hội hợp với Kính Dâm cho tôi nghe một lượt.
Hóa ra, tiến độ của chú Ba nhanh hơn so với chúng tôi tưởng tượng rất nhiều. Phan Tử dẫn chúng tôi xuất phát còn chưa được mười mấy tiếng, bọn chú Ba đã chạy được đến thành ma và biết được tình hình rồi. Ngay khi chú đang tưởng mọi việc tiến triển thuận lợi thì, đúng vào nửa đêm, Định Chủ Trác Mã lại tìm được chú, giống hệt như lúc bà ta gặp tôi với Muộn Du Bình vậy, truyền lại lời nhắn của Văn Cẩm.
Chú Ba không thật thà giống bọn tôi, chú bèn lập tức dò hỏi Định Chủ Trác Mã tin tức tỉ mỉ hơn, thế là Định Chủ Trác Mã và chú Ba chơi trò giả vờ thần bí với nhau. Thế nhưng chú Ba há có phải loại người tốt tính đến thế cơ chứ, hơn nữa, chú vừa nghe tin Văn Cẩm còn sống là là cứ như phát điên phát dồ, lập tức gọi người đánh ngã Trát Tây và cô con dâu Định Chủ Trác Mã, quá trình cụ thể chú Ba không kể với tôi, nhưng đương nhiên là làm rất hung ác, để uy hiếp bà già kia.
Cách này không hề giống như tôi nghĩ, chuyện này tôi thực không làm được, tuy tôi không đồng ý với cách làm của chú Ba, nhưng chắc chắn là nó có hiệu quả. Định Chủ Trác Mã buộc lòng phải tiết lộ tình huống lúc Văn Cẩm để lại lời nhắn, đồng thời cũng kể với chú Ba chuyện tôi và Muộn Du Bình cũng đã nhận được lời nhắn.
“Bà ta kể, năm đó, một tháng sau khi bà ta tách khỏi đội thám hiểm thì đụng phải Văn Cẩm một lần nữa ở Cách Nhĩ Mộc. Lúc đó Văn Cẩm dường như đã trải qua một trận đại biến nào đó, cực kỳ tiều tụy, hơn nữa, lại như đang tránh né người nào đấy. Bà ta đưa Văn Cẩm về nhà mình ngủ một đêm, ngay nửa đêm, Văn Cẩm giao băng ghi hình cho bà ta, để bà ta giữ giùm.” Chú Ba nói, “Mười mấy năm sau đó, bọn họ cũng không có bất kỳ liên lạc nào với nhau, mãi cho đến mấy tháng trước, đột nhiên bà ta nhận được thư của Văn Cẩm, bảo bà ta gửi ba cuộn băng ghi hình lần lượt gửi đến ba địa chỉ, rồi nói cho bà ta biết, nếu có người nhận có đến hỏi thì nhắn lại cái lời nhắn kia.”
Sau khi biết Văn Cẩm ở Tháp Mộc Đà, chú Ba gần như phát điên, lập tức lên đường tìm ốc đảo nọ. Bởi vì lốp xe chúng tôi bị nổ, cho nên vài ngày cuối tiến độ rất chậm, bọn họ ở phía sau đã vượt lên trước chúng tôi, tiến vào khu vực ốc đảo, nhưng lối vào của bọn họ khác với bọn tôi.
Khi bọn họ hành quân suốt đêm trong rừng mưa, sau đó dựng doanh địa ở khu phế tích kia, đêm hôm ấy, chú Ba dẫn người ra ngoài tìm Văn Cẩm, lúc trở lại, toàn bộ người ở lại đó không thấy đâu nữa, chú Ba biết là đã xảy ra chuyện gì rồi. Đến sáng hôm sau bọn họ lại phát hiện ra khói tín hiệu của chúng tôi, chú Ba bèn đáp trả lại bằng khói đỏ, bảo chúng tôi không được tới gần, sau đó mới dẫn người đi tìm kiếm khắp nơi, suốt đường đi bị lũ rắn dẫn dụ, cuối cùng cũng đến được cái ao bùn kia. Sau đó, bọn họ nghe thấy bên trong miệng thú có tiếng người kêu sợ hãi, bèn lập tức vào trong cứu người. Không ngờ, âm thanh này là do rắn tạo ra.
Chuyện về sau, không cần kể lại.
Sau khi nghe xong, tôi không khỏi buồn cười, tình huống không khác tôi tưởng tượng là bao. Hồi trước tôi đọc được lời mở đầu trong cuốn sổ của Văn Cẩm, đã liền cảm giác trong đó chắc chắn có phần của chú ba. Có điều giờ đã chứng thực, nhưng ngược lại, tôi lại có chút không tin cho lắm.
Nói như vậy, Định Chủ Trác Mã cũng không biết gì sâu hơn. Bà ta bị bọn A Ninh tìm được, lại một lần nữa được thuê làm người dẫn đường, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn. Bằng không, địa điểm mà chúng tôi nghe được lời nhắn đó chắn là ở nhà bà ta.
Hướng suy nghĩ của tôi càng ngày càng rõ ràng hơn, một số manh mối nhỏ đã gắn kết lại với nhau: ba người được nhắc đến trong sổ tay của Văn Cẩm chắc hẳn là tôi, Muộn Du Bình và chú Ba. Lúc trước tôi còn tưởng A Ninh nhận được cuộn băng, nhưng sau đó đã xác nhận cuộn băng đó là gửi cho Muộn Du Bình, Muộn Du Bình lần này lại hợp tác với chú Ba, bèn đưa cuộn băng cho A Ninh, để bọn A Ninh có thể tìm thấy Định Chủ Trác Mã, bày ra lần hành động này.
Mũi dùi của tất cả mọi chuyện đều nhắm thẳng vào mục đích lần hành động này của Cầu Đức Khảo. Lần này chính là trận cuối của tất cả mọi người, gần như đã dồn hết mọi tâm trí vào đây.
Nghĩ một hồi, tôi đột nhiên nhớ ra điều gì, bèn hỏi chú Ba: “Chú Ba, chú cũng đã nhận được lời nhắn, vậy thì chú cũng phải nhận được băng ghi hình chứ đúng không?”
Chú Ba giương mắt nhìn tôi một cái, ném tàn thuốc vào đống lửa trại, gật đầu đáp: “Đúng.”
“Quả nhiên!” Tôi nghĩ thầm.
“Cuộn băng này, chắc là đã được gửi đến Hàng Châu lúc bọn chú còn ở Cát Lâm, trong lúc không ở nhà, đồ đạc đã chất thành cả đống, cuộn băng lẫn lộn ở đấy. Hồi mới quay về còn chưa phát hiện ra, mãi đến khi sắp xếp cửa hàng mới nhìn thấy.” Chú nhìn tôi nói. “Chứ cũng không phải có ý gạt mày.”
Tôi gật đầu, lúc này thì tôi tin thực, trong lòng chấn động một phen, bèn nói: “Chú Ba, chú không cảm thấy việc này rất kỳ quái sao? Gửi cho chú, hoặc gửi cho Tiểu Ca, vậy còn hiểu, nhưng mà, vì sao dì Văn Cẩm lại muốn gửi cho cháu nữa? Lúc mấy người yêu nhau cháu còn bé tí xíu mà, cháu thực không hiểu, chuyện này lẽ nào có liên quan gì đến cháu?”
Hơn nữa, nội dung cuộn băng lại đáng sợ như vậy, người kia có thực là tôi không? Hay la một trò đùa quái ác của ai?
Chú Ba thấy vẻ mặt tôi biến đổi, bèn thở dài nói: “Không, kỳ thực, dì Văn Cầm nhà mày gửi đồ cho mày, là có lý do của nó cả.”