Mục lục
Đạo Mộ Bút Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bàn Tử càu nhàu: “Tiểu Ca à, tôi bảo cậu lau cửa sổ chứ có bảo cậu lau cái này đâu, sớm biết cậu cần lao như vậy tôi đã đẩy cậu đi lau sàn cho rồi.”

Muộn Du Bình lắc lắc đầu, cho tay sờ một lượt rồi cho lên mũi ngửi qua, tôi thấy thứ nước dính trên tay anh ta có màu xanh biếc.

“Bị phai màu sao? Không thể nào!” Bàn Tử hít một ngụm khí lạnh: “Thế quái nào, con mợ nó chứ, đây chẳng lẽ là hàng giả được sơn lên ư?”

Lòng tôi chợt động, cái khỉ gì chứ, vừa rồi đổ máu một phen, nhìn cái thái độ cẩn thận của người bán đối với chúng tôi có thể khẳng định vật kia là thật, nếu chẳng may là giả thì bản thân người bán đấu giá mới chính là kẻ lừa đảo. Nếu như hắn một mực chắc chắn đồ trong buổi đấu giá đó là thật, vật trong tay chúng ta lại hóa thành đồ giả, vậy thì ba người phen này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không hết nhục.

Đang chuẩn bị quan sát lại cho kỹ, Muộn Du Bình bỗng nói không đúng, rồi bảo chúng tôi không được động vào:

“Có độc!”

Nói xong liền giơ tay của mình ra trước mặt chúng tôi, nơi vừa rồi chạm vào thứ chất lỏng kia giờ nổi lên những chấm đỏ, không chỉ thế nó còn đang lan ra cả bàn tay.

Tôi hoảng sợ, Bàn Tử vỗ tay đánh đốp một cái nói:

“A, tôi biết rồi, nghe nói là nước Mĩ thỉnh thoảng người ta còn dùng một loại hóa chất bôi lên trên đồ cổ, để mà sau khi có ai đụng vào liền bất tỉnh ngay. Ây, thế sao vừa rồi tôi chạm vào lại không sao nhỉ?”

“Cậu dùng quần áo bọc tay, có thể do cách ly, thứ này gặp hơi nước sẽ bị hòa tan.”

Trên tay Muộn Du Bình chấm phát ban như bệnh sởi không còn dấu hiệu lan tràn, cũng không thấy anh ta ngất xỉu, mà hình như anh ta cũng chẳng buồn để ý nó. Bàn Tử dùng khăn mặt bọc ngọc tỷ rồi lấy nước rửa.

Sau khi rửa sạch, ngọc tỷ đó trở nên vô cùng lung linh tinh xảo, chúng tôi đứng giữa sân nơi có đầy đủ ánh sáng chiêm ngưỡng nó, có rất nhiều chi tiết trước nhìn không rõ lúc này mới hiện ra. Tôi thấy đường nét chạm khắc của ngọc tỷ vô cùng tinh tế, phải đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa, dù cho đây không phải là đồ cổ, nếu xét theo góc độ lịch sử nghệ thuật thì hẳn cũng phải là một kiệt tác.

Tôi yên tâm, thầm nhủ cũng không tồi.

Tới bây giờ tôi mới có khả năng quan sát toàn bộ phần tay cầm của ngọc tỷ, tôi nhìn ra đó hình một con kỳ lân đạp quỷ, con kỳ lân ngẩng đầu ưỡn ngực, chân dẫm trên một con tiểu quỷ ba đầu, móng con tiểu quỷ quờ lên trên vuốt con kỳ lân. Nhưng nhìn kỹ lại thì có thể thấy, kỳ lân cũng là do rất nhiều con tiểu quỷ tạo thành, chạm khắc cực tinh xảo, ngược lại khi nhìn toàn thể hình dáng, sẽ không thấy giống là kỳ lân đạp quỷ, mà giống như một bầy quỷ đang hợp thành kỳ lân. Mà những con quỷ đó trên người đều có vảy, nhìn giống như là một đàn rắn quấn thân chúng.

Ngọc tỷ quỷ nữu long ngư.

Thật xứng với cái danh quỷ nữu, nhưng long ngư ở đây ra, chỉ thấy trên thân là những hoa văn như con rắn. Thử nhìn ngọc tỷ theo một góc độ khác xem, chúng tôi lập tức nhận ra tạo hình kỳ lân kia bỗng hóa thành vô số rồng hình cá (long ngư), lại nhìn nghiêng qua những tiểu quỷ kia, giữa cái hình dạng rối rắm của chúng có thể nhận ra dáng vẻ của long ngư ẩn hiện bên trong.

Chao ôi.

Điều này đối với người chuyên nghiên cứu truyền thống lịch sử Trung Hoa, tôi biết chắc chắn thứ này có giá trị cực khủng, trên thị trường đồ cổ, vật phẩm, sáng chế, thợ thủ công, hoàn cảnh ra đời đều rất quan trọng, nhưng những thứ như thế này trên mọi phương diện đều đã đạt tới cảnh giới cực hạn. Lúc trước đấu giá, nói thật thì với số tiền như vậy chưa được gọi là cao, nếu không phải vì chúng tôi gây rối thì chắc cái giá cuối cùng phải lên tới tận trời.

Nghĩ mà mồ hôi lạnh vã ra đầy trán, tôi mà là chủ bán, thứ này tự nhiên bị người cướp mất, tôi hẳn sẽ tuyệt đối không tha cho kẻ đó. Đồng thời lại có cảm giác, hàng khủng như vậy mà chúng tôi có thể mang đi thực dễ dàng, xem ra biện pháp bảo vệ của bọn họ chỉ là trò trẻ con.

Hình dạng của con kỳ lân kia có cảm giác tương tự với hình xăm trên người Muộn Du Bình, có điều chẳng hiểu sao tôi lại thấy có chỗ không giống. Ngẫm ra thì hình như kỳ lân con nào cũng được tạo hình không mấy khác nhau.

Bàn Tử nhìn tới chảy nước miếng, nói:

“Đếm xem có bao nhiêu cá bao nhiêu quỷ, nếu cá và quỷ hợp lại thành một con số đặc biệt nào đó thì vật này càng thêm khó lường.” Nói xong lập tức ngồi đếm, nhưng mới đếm được vài cái anh ta bỗng thốt lên ai da một tiếng:

” Không ổn, thứ vật phẩm này có vấn đề.”

“Làm sao kia?” tôi hỏi.

“Thiếu mất vài đầu quỷ.”

Bàn Tử dùng ngón tay chỉ cho tôi xem, tôi vừa nhìn quả nhiên thấy trên những đường điêu khắc tinh tế kia bỗng đột nhiên bị chặt đứt. Vì tổng thể điêu khắc rất phức tạp, vì thế nên không thể ngồi nhìn ra từng con một, cơ bản là nhìn qua sẽ không thấy chi tiết này.

Nhìn lại cả thảy một lượt, không chỉ có một chỗ mà có tới ba vị trí hoa văn có vấn đề. Nhưng kỳ quái là, những nơi đứt gãy lại vô cùng nhẵn nhụi, giống như là cố tình làm ra vậy. Bàn Tử mân mê một lúc thì tìm ra được ba vị trí đó, nó là chỗ đặt ba ngón tay nắm ngọc tỷ, nằm ở mặt trong của ngón tay.

“Từng nghe nói về chuyện áo bông ngày xưa ở Bắc Kinh chưa?” Bàn Tử đột nhiên hỏi.

Tôi lắc đầu, Bàn Tử nói: “Áo khoác ngoài và áo khoác cộc tay đều được thêu hoa giống nhau, lúc mặc áo khoác cộc tay, hai tay áo khoác ngoài là hình đám mây, áo khoác cộc tay bên trên là một vòng trăng khuyết, khi cởi áo khoác cộc tay ra tay áo khoác ngoài vẫn là đám mây, nhưng trước ngực áo khoác ngoài là một vầng trăng tròn. Cái đó gọi là mặt trăng tròn khuyết.”

Tôi quát: “Cái gì là cái gì chứ, anh không nói thẳng được à?”

Bàn Tử nói: “Ý của Bàn gia tôi là ba cái đầu quỷ này thực ra là ba cái vòng, để cho khi người ta nắm vào ngọc tỷ này, những cái vòng đó sẽ vừa khít tay cầm, thì thế mà ngọc tỷ này mới được tạo hình như vậy. Tài tình, con mẹ nó thật sự rất tài tình.”

Tôi nắm thử một cái, thầm nói tuy là cũng khéo thật, giống như là quỷ tỷ trong suy nghĩ của tôi. Nhưng dù nói thế nào thì cũng có thể chứng minh được gì đây? Hay là có thể đoán được chút liên hệ gì chứ? Quay ra hỏi Muộn Du Bình:

“Anh-”

Nhưng nghĩ lại thì thấy anh ta chắc đã hoàn toàn quên hết, có hỏi cũng như không.

Muộn Du Bình dường như không có hứng thú gì nhiều với thứ này, cũng chẳng làm ra vẻ gì đặc biệt, ngược lại Bàn Tử có vẻ rất thích nó, tới mức không nỡ buông tay, quả thực còn tưởng muốn nuốt nó vào trong bụng.

“Cái quái gì chứ, lần này thật sự giàu to rồi, Thiên Chân, cậu đoán thử xem nếu thứ này vuột khỏi tay chúng ta thì ai có đủ khả năng để tiếp quản nó?”

Tôi nghĩ ngợi một hồi, bỗng có một linh cảm rất lạ:

“Điều này, khó nói lắm.”

Cùng lúc bên ngoài bỗng vang lên tiếng còi xe, dọa cho chúng tôi nhảy dựng lên, Bàn Tử lập tức ôm vật kia vào trong lòng, nói:

“Được rồi, con bé kia đã trở lại, đừng bàn nữa, chúng ta sẽ bảo vệ thứ này, sớm hay muộn cũng sẽ có người nói cho chúng ta biết. Trước mắt vẫn phải giấu nó đi đã.”

Nói rồi mang nó vào trong phòng, Bàn Tử thực thông minh, leo lên trên xà nhà nhét vào trong cục gạch trên đó. Vừa nhìn ra ngoài quả nhiên đúng là Hoắc Tú Tú đã trở lại, đằng sau còn có vài người khác ôm theo bao lớn bao nhỏ, đặt lên trên lầu, đều là những đồ đạc mà cô ấy nói. Bàn Tử phản ứng rất nhạy, lập tức làm như trước giờ không hề có cái gọi là ngọc tỷ, liền lao ra hỏi ngay có đem rượu theo không.

Tú Tú lấy ra hai bình rượu không nhãn:

“Rượu nước hai hảo hạn, bảo đảm các anh chưa bao giờ được thưởng thức qua.”

“Nói điêu, rượu nước hai rồi mà còn là hảo hạn sao?” Bàn Tử bật lại.

Lại thấy những người đi cùng cô gái tới chào hỏi vài câu rồi rời đi, nhưng Tú Tú lại không đi cùng, ngược lại liền lấy trong túi của mình ra một hộp đựng thức ăn:

“Lạc rang nhé
1f600.svg


Tôi nhìn những người kia đi khuất, liền lấy làm lạ nỏi:

” Cô không về theo à?”

“Em mà về thì các anh sẽ buồn lắm, nhà hoang, ba ông con giai, rượu nước hai, còn thiếu sợi dây thừng, các anh uống xong liền cùng nhảy lên thắt cổ luôn là cái chắc.” Cô ấy nói.

“Có thêm một ma nữ như cô thì chúng tôi cũng vẫn thắt cổ như thường.” Bàn Tử lại bật.

Tôi hỏi: “Bà nội cô có biết cô tới đây không? Đừng để cho bà bà phải đi tìm chứ.”

“Ngô Tà ca ca, anh thực sự đã quên hay chỉ giả vờ hồ đồ vậy, tới tính cách của em anh chẳng lẽ cũng không nhớ được chút nào sao?”

Tú Tú chớp chớp mắt, “Bà nội em không biết, nhưng bà bà cũng sẽ không đi tìm em, vì từ khi tám tuổi em đã một mình nhảy máy bay, đi từ Trường Sa tới Bắc Kinh như đi chợ, bà bà có thể yên tâm cho em đi một mình, hơn nữa lần này tới đây là để trao đổi chút tin tức với anh, chắc chắn sẽ rất an toàn.”

Đối với cô ấy tôi thật sự không đào được chút ấn tượng nào, cô ấy tinh quái tới mức bất thường, tôi cũng không chịu để mình yếu thế liền ra vẻ ngây ngô hỏi:

“Cô thật sự muốn đổi chác sao? Tôi còn tưởng cô chỉ nói đùa thôi, bằng cách nào đây? Sao tôi có thể tin là cô nói thật được?”

“Anh có thể thử em mà ” Tú Tú cười nói.

“Thử cô? Thử thế nào?”

Tôi thầm nhủ không biết cô có những tin tức gì đây.

Bàn Tử liền nhẹ giọng bỡn cợt:

“Thiên Chân, có phải tiểu thư đây đang câu dẫn cậu không?”

Tôi huých cho anh ta một cái bảo đừng có nói nhảm, Tú Tú lại lên tiếng:

“Vậy em và anh nói về một chuyện, sau khi anh nghe xong thì hẳn sẽ biết là em có đủ tư cách để trao đổi thông tin với anh không.”

Tôi càng lúc càng hiểu ra ẩn ý kia, liền gật đầu xem cô ấy muốn giở trò gì.

Cô ấy nhìn về phía tôi, làm mặt thần bí đáp:

“Hồi còn bé em từng được xem qua một băng ghi hình, sau khi xem xong nó em thấy vô cùng nghi hoặc, đi hỏi bà nội thì cái gì bà cũng không nói, còn mắng em té tát. Về sau em tự đi điều tra vấn đề, em phát hiện chuyện mà chúng ta điều tra có vẻ như liên quan tới nhau, em nói thế anh đã tin em chưa.”

Tôi và Bàn Tử liếc nhau một cái, cũng không ra vẻ gì lắm, vì trong lời tự thuật của mình với lão bà bà cũng từng đề cập qua chuyện như vậy, kia dễ là do cô ấy bịa ra.

Tú Tú thấy tôi không có phản ứng gì, liền thở dài thốt ra một câu:

“Cá ở chỗ tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK