Ông già hiển nhiên từng nghe danh, hít một ngụm khí lạnh nói: “Ô! Đây là một nhân vật cực tầm cỡ nha! Trong Lão Cửu Môn ở Trường Sa có duy nhất một nữ nhân, chính là Bạch Sa Hoắc lão bà bà. Hoắc lão bà bà có một người con trai theo Tưởng Giới Thạch sang Đài Loan, khi Đại cách mạng văn hóa nổ ra, Hoắc gia liền mai danh ẩn tích. Hoắc tiên cô lão đã từng thấy qua một lần, bà ta là người đứng thứ ba, thực sự đó là duyên phận.”
Nói xong, lão lấy trong túi là một cái danh thiếp, nhìn hai vị kia nói một tiếng: “Hai vị, đây là danh thiếp của tôi, mong hai vị thông báo hộ một tiếng, nói là Trịnh Phúc Trung người Tây Sơn, như thế có thể cho phép bên tôi gặp mặt một lần.”
Hai người kia gật đầu: “Nếu đã từng có liên hệ thì để chúng tôi thử xem, xin hai người đợi tin tốt.” Nói xong liền cáo từ, một khắc cũng không muốn ở thêm.
Tôi nhìn hai lão già cổ hủ kia mà cảm thấy buồn cười, có cần thiết phải làm như giang hồ thế không? Còn đưa cả danh thiếp, mấy người nghĩ mấy người là Thanh Bang (nghe nói là bang xã hội đen Hong Kong) ư?
Ông già nói là đó là người của Lão Cửu Môn, một trong những hội đầu tiên sáng lập ra nghề này. Hoắc tiên cô hay còn gọi là Hoắc tam tiểu thư cũng phải tới hơn tám mươi tuổi, chồng bà ta là một người cực cố chấp. Thường ngày chỉ ru rú trong nhà nên rất cổ hủ, mày mà không đúng sở thích của bà ta thì sẽ chẳng bao giờ khiến bà ta để mắt tới đâu. Nhưng để lão kể cho mày nghe một chuyện, Ngô lão cẩu nhà mày có quan hệ rất sâu xa với Hoắc tam tiểu thư, tốt xấu thế nào thì lão không biết, có điều vì lý do an toàn, mày đừng nói gì hết.
Tôi nghe là biết, cũng không để ý, như đang đóng phim tiểu thuyết võ hiệp vậy, rõ là buồn cười. Lão già còn bảo lần này lão không tiện đi cùng tôi, nhưng tôi thân là cháu đích tôn của Ngô lão cẩu, đại diện cho Ngô gia, trước mặt người khác không được làm ra vẻ hèn kém, nhất thiết phải mang theo vài người, làm sao cho ra dáng một chút. Nếu như đi một mình, Hoắc tiên cô mà gây rắc rối, với cái năng lực của tôi chắc sẽ làm trò cười cho thiên hạ, đối với danh dự lại càng thêm ảnh hưởng.
Ông già nói cũng đúng, tuy nói là tôi đã có ít nhiều kinh nghiệm, nhưng lòng người so với quỷ thần lại càng thêm hiểm ác. Với chuyện trong giang hồ, luật rừng cũng không hề rõ ràng, một người không cách nào xoay xở hết được.
Thật ra người của chú Ba cũng không có nhiều tay dùng được, điều này thực đáng lo. Trong tay tôi chỉ có mỗi mình Vương Minh, tên tiểu tử này so với tôi còn chưa bằng, mang đi chỉ tổ phiền toái, hơn nữa cậu ta không phải người trong cuộc, lôi cậu ta vào chuyện này cũng không hợp lý.
Còn Lão Hải? Cũng không được, đối với lão cáo già đó những chuyện có mùi nguy hiểm như thế lão chắc chắn không nhúng tay vào.
Phan Tử là lựa chọn thích hợp nhất, nhưng người ta đã quyết định ẩn thân rồi, vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới có thể ổn định được, tôi quyết không thể xen vào việc đời của anh ta được.
Thật ra thì vẫn còn một người thích hợp nhất.
Nhưng người này lại không đáng tin cậy, kéo hắn ta vào chuyện hẳn sẽ chẳng yên thân, tôi thật không muốn nói tới. Nhưng có lẽ chẳng còn lựa chọn nào khác nữa.
Bàn bạc thêm với lão già, thấy lão nói: “Mày nói người đó có chút danh tiếng ở Bắc Kinh, lão nghĩ đó cũng chẳng phải chuyện gì xấu. Hơn nữa tính tình hắn mọi người đều biết, nếu có gây sự náo loạn, cũng coi như là việc bình thường, chúng ta cũng có lý do, lão cảm thấy chọn hắn cũng thích hợp. Có điều, người này mày xác định mời được không?”
Tôi nghĩ không phải Bàn Tử sao, cái gì mà có mời được không chứ? Lập tức gọi điện cho anh ta nhờ vả. Bàn Tử đang rất rảnh rỗi, nghe thế liền đáp ứng, còn nói là riêng đàm phán nghề của anh, toàn bộ cứ giao cho anh là được, anh sẽ làm chú nở mày nở mặt. Lại hỏi thêm khi nào tôi tới trước phải mời anh ta đi uống rượu.
Nghe anh ta nói xong tôi liền thấy hối hận, lời người này nói ra chỉ đáng tin một nửa, lại nghĩ tới hành động trước đây của anh ta, bỗng cảm thấy chuyện nhất định sẽ không xong.
Nhưng gọi cũng đã gọi, không thể nuốt lời được, hơn nữa cũng không còn biện pháp nào khác, giờ chỉ trông vào mệnh trời mà thôi.
Nói tóm lại là chúng tôi đã có được cuộc hẹn với Hoắc tiên cô, ba ngày trôi qua rất chóng.
Sau ba ngày, tôi tới gặp Bàn Tử ở nhà khách Bắc Kinh, không ngờ cũng thấy Muộn Du Bình ở đó. Hai người mặc Âu phục, một béo một gầy, một cao một thấp, rất dễ gây chú ý.
Trước chỉ thấy hai bọn họ mặc quần áo bình thường, tôi chợt cảm giác không kịp thích ứng. Muộn Du Bình thân hình cân đối, mặt lạnh như tiền, mặc Âu phục phải nói là vô cùng tiêu sái, bắt mắt bằng chết. Nhưng Bàn Tử mặc Âu phục lại chẳng mấy vừa người, cà vạt bé như cái bánh tiêu, rõ ràng cỡ nhỏ hơn thân, khó coi miễn bàn.
“Anh bảo là giữ thể diện cho tôi thế này sao?” tôi bất đắc dĩ nói, “Âu phục này ai làm cho anh? Nói rồi tôi lập tức tới đốt nhà nó cho.”
“Không liên quan, Bàn gia tôi thấy vẫn thoải mái, Âu phục này mới năm trước còn vừa.” Bàn Tử mặc mà thấy khó chịu, “Tôi mặc Âu phục là quyền của tôi, dù có mặc đồ trẻ con thì lão bà bà kia vẫn phải để tôi vào.”
“Được! Anh có lý, vậy mời anh đi trước.” tôi không thừa hơi nói nhảm với anh ta, trong lòng càng lúc càng cảm thấy danh tiếng của Ngô gia ngày hôm nay sẽ bị hủy hoại trong tay tôi.
Đã có giao hẹn với Hoắc tiên cô ở khách sạn Tân Nguyệt, đó là khách sạn cổ nhất còn lại trong thành Bắc Kinh.
Ban đầu tôi định tìm một nơi bình thường, nhưng Bàn Tử bảo với tôi là người chơi đồ cổ ở Bắc Kinh ai cũng biết khách sạn Tân Nguyệt mới là chỗ thực sự dành cho người trong nghề, đồ ở đó phần lớn đều là hàng khủng, có thể so sánh như Lưu Ly xưởng hay Phan Gia viên vậy. Có nhiều chuyên gia buôn bán, toàn bộ đều được tiến hành tại một sân khấu trông ra ba tầng khách sạn. Trước đây nơi này là chỗ cho thái giám và người nước ngoài giao dịch, người ra kẻ vào đều rất sang trọng, cho nên cái lẽ mặc đồ lịch sự đã thành truyền thống ở đây. Bất luận cậu có nhiều tiền tới đâu, nếu mặc mỗi cái quần cộc thì tuyệt đối không được vào.
Tôi chưa từng tới đây, lần này là lần đầu tiên nên không khỏi có chút bất an. Bước tới đại sảnh, vào thang máy rồi lên tầng ba, đập vào mắt là nội thất phần lớn làm bằng sắt, cửa sổ và cừa chính đều khắc hoa văn.
Bàn Tử tới nhiều nên quen thuộc, gọi một tiểu nhị tới, giới thiệu tôi với hắn ta, “Ngô thiếu gia ở Trường Sa.”
Người kia đeo kính, tuổi cũng hơn sáu mươi, nhìn thoáng qua tôi, cũng không ra vẻ gì, “Mời vào trong, quý vị muốn dùng phòng riêng hay là ngay đại sảnh này?”
Bàn Tử hỏi ta hẹn lúc mấy giờ, tôi nhìn đồng hồ, nói còn nửa tiếng nữa, vừa định nói thêm thì người kia nhìn thấy Muộn Du Bình đằng sau tôi, trong tích tắc thay đổi sắc mặt.
Tôi tưởng là lão biết Muộn Du Bình, vừa định hỏi thì cùng lúc thấy đằng sau Muộn Du Bình có một người bước ra, hình như là bám đuôi chúng tôi vào đây. Người kia một thân khoác Âu phục đen, trong là sơ mi màu hồng nhạt, không mang cà vạt, khí chất nhàn nhã, lão tiểu nhị liền chạy tới hỏi:
“Thiếu gia, vẫn vị trí cũ phải không?”
Người kia không nói câu nào, chỉ liếc tôi một cái rồi dừng lại, tôi đột nhiên cảm thấy hắn nhìn có phần rất quen.