*****
Bàn Tử cứ tỏ vẻ bí hiểm, mà Muộn Du Bình ở bên cạnh thì chẳng nói năng gì.
Tôi không biết rốt cuộc Bàn Tử đang giở trò gì nữa, nhưng thái độ của Muộn Du Bình cho tôi biết, hắn cũng không hề phản đối lời nói của Bàn Tử. Nỗi ngờ vực trong tôi đã lên đến đỉnh điểm, tôi quyết định không tính toán với hai tên này nữa, đi xem xem sao đã.
Nghĩ thì nghĩ thế, có lòng nhưng không có sức, tôi được Bàn Tử dìu lấy, toàn thân run rẩy lẩy bẩy, phải bấu chặt lấy cổ anh ta mới không ngã dúi dụi xuống.
Hang động này rộng khoảng ba mươi mét vuông, thực ra cũng chẳng có gì đáng xem, chiếu đuốc nhìn một vòng cũng chỉ thấy toàn là dấu vết do con người đục đẽo khai tạc, còn lại chẳng có gì. Thứ duy nhất đặc biệt là dấu vết đen như mực ở trên trần, chẳng biết trong lớp đá này có hàm chứa khoáng chất gì nữa.
Tôi khom lưng lội nước đi theo anh ta, đi qua lối đi như bị dao chém nọ, vào trong hang động bên kia.
Nơi này là một hang động khác phải rộng ít nhất gấp đôi hang động tôi ở lúc đầu, bên trong chất đầy đồ đạc, toàn là những công cụ đã rỉ sét hết, những khung gỗ của các sọt đeo lưng, còn có cả đống gạch xanh chất thành đống, xung quanh còn rải rác những đồ lặt vặt gì đó bằng đá mài mà tôi không biết.
Đáng kinh ngạc là, trong góc hàng còn bày mấy cái giá cao chạm trần hang, trên giá đặt mấy tượng người sắt nằm ngang. Trần hàng và vách tường đầy những hoa văn màu xanh lục sẫm, dưới ánh đèn lại càng nổi lên rõ ràng, lấp lánh như ngọc lưu ly.
Ở chính giữa hang động còn có một cái vò lộn ngược, bên trên đặt một bức tượng thần, chẳng biết là thần thánh phương nào, phía trước có đặt một lư hương đã cắm mấy nén nhang, rất đơn sơ.
“Rốt cuộc đây là chỗ mẹ nào thế?” Tôi ngạc nhiên kêu lên, nhìn thì có vẻ như là một gian phòng đá vẫn đang được khai tạc, mới làm được phân nửa, hộp dụng cụ với nguyên liệu vẫn còn chất hàng đống.
“Theo suy đoán của bọn tôi, đây chắc là một hầm mỏ.” Bàn Tử nói.
“Hầm mỏ?” Tôi nhìn quanh quất. “Hầm mỏ gì?” Rồi lại nhìn các tượng người sắt trên giá, hỏi: “Chẳng lẽ là mỏ sắt?”
Bàn Tử lắc đầu: “Mẹ kiếp còn giá trị hơn cả mỏ sắt ấy! Cậu nhìn mà xem.” Anh ta chỉ về phía mấy hoa văn màu lục sẫm. “Cậu sờ mà coi đấy là đá gì? Nghĩ mà xem, xung quanh đây cái gì là nhiều nhất?”
Tôi vẫn không hiểu lời anh ta cho lắm, sờ sờ mấy đường hoa văn kia, cảm giác ôn nhuận lại nhẵn bóng lạ thường, cứ như da mặt của con gái. Anh ta không nói bừa, quả thực không bình thường. Nghĩ một lúc, trong đầu hiện lên một ý tưởng. “Cái đệt! Lẽ nào đá này là… ngọc bích?”
Bàn Tử gật đầu: “Tôi không phải người trong nghề, nhưng mà tôi thấy, dù đây không phải ngọc bích thì cũng là ngọc thạch gì đó không kém cạnh. Cho nên, đây là một quặng ngọc cực kỳ lớn.”
Tôi a lên một tiếng, mới giật mình nhớ ra những hiện tượng kỳ quái mình từng nhìn thấy trong làng cổ dưới đáy hồ lúc trước.
Xem ra hang động này cũng là một phần của tòa lầu cổ kỳ quái nọ, trước giờ vẫn hoài nghi trong lòng núi có gì đó, cảm giác khả năng lớn là cổ mộ, không ngờ lại là quặng ngọc.
Đúng thực là bất ngờ, nhưng điều này âu cũng hợp lý.
Nơi này có một quặng ngọc bí mật, logic cũng gần giống với cổ mộ vậy, chỉ khác cái là giá trị của cổ mộ không thể so sánh với quặng ngọc được. Hoàng kim có giá, ngọc thạch vô giá, có được một quặng ngọc, phú khả địch quốc.
Bởi vậy, bên trên mới bố trí kín đáo như thế, cuối cùng thì mọi thứ cũng đã hợp lý cả rồi: nếu như là vì để lén khai thác một quặng ngọc, đừng nói là xây một tòa lầu, xây cả một tòa thành cũng chẳng lỗ.
Xây một tòa lầu cổ ở nơi này, thậm chí có khả năng là Vua Dao cũng có góp phần nữa, dùng đặc quyền của mình để bảo vệ quặng này. Quặng ngọc giá trị cực lớn, không một cơ quan chính quyền nào có thể bỏ qua được sự mê hoặc cỡ này.
Về phần tại sao phải giấu giếm ư? Rất đơn giản, nếu thế lực ở các địa phương khác biết được, chắc chắn sẽ đem quân đến đánh. Đem ngọc đổi ra tiền, có thể mua được bao nhiêu là nha phiến, bao nhiêu là thuốc lá chứ!
“Sự việc xảy ra ở đây, tôi thấy chỉ e đều có liên quan đến quặng ngọc này. Chỉ vì thứ này mà bày ra bao nhiêu là âm mưu quỷ dị khủng khiếp cũng không lạ lùng gì, thứ này giá trị quá lớn rồi.” Bàn Tử nói.
“Thế những vật này thì sao?” Tôi nhìn giá sắt cùng mấy chục tượng sắt ở góc hang, hỏi. “Lẽ nào những thứ này cũng là công cụ? Tại đốc công quá hà khắc, nên bọn họ sửa cuốc chim thành hình dạng đốc công, ngày ngày đánh đập cho bõ ghét à?”
Bàn Tử nửa cười nửa không, như thể không có hơi sức đâu mà đùa giỡn nữa, nói: “Tôi không rõ lắm, có điều cậu xem mấy thứ này đi, đều công cụ đúc bằng gang, bên cạnh còn có đế sắt, tôi nghĩ những tượng sắt này cũng giống như khi tụi mình đi đánh chuyến hàng lớn ấy, chỉ dùng để chuyển đồ thôi. Khai thác khoáng thạch xong, liền phong kín vào trong tượng sắt để vận chuyển, chuyển đến nơi rồi mới nấu chảy lớp sắt bên ngoài. Ngày xưa chiến tranh loạn lạc, làm vậy thứ nhất là để phòng ngừa bể vỡ ngọc nếu gặp bất trắc trên đường vận chuyển, thứ hai là trên này có khắc hoa văn chống gỉ, dùng xong có thể đập nát, rồi đem luyện thép, làm đạn dược.”
“A!” Tôi hít sâu một hơi, hóa ra là thế.
Rắn có đường rắn, chuột có đường chuộc, cùng hạng người như nhau nhìn cái là biết ngay. Lúc trước tôi còn thấy buồn bực, không khỏi có chút thất vọng, còn tưởng đằng sau những tượng sắt này còn có câu chuyện gì sâu hơn nữa chứ.
Nghĩ một lúc, lại thấy có gì không đúng. Lẽ nào đội khảo cổ trục vớt những cục sắt là vì ngọc thạch bên trong đó?
Không có khả năng cho lắm. Ngọc thạch giá trị dù lớn, nhưng quốc lực thời đó, cũng không nghèo đến nỗi cần đội khảo cổ đi vớt ngọc chứ, lẽ nào thứ này còn có tác dụng gì khác?
Bàn Tử chỉ cười, vẻ mặt cũng không quá thoải mái. Men theo vách hang động đi một vòng, tôi tiếp tục nói: “Có điều, xem quy mô hầm mỏ này, hình như bọn họ cũng không khai thác được gì nhiều, độ rộng của hang không lớn lắm.”
“Quy mô quặng ngọc vốn không lớn, nhưng đây không phải vấn đề mấu chốt.” Anh ta dìu tôi đứng thẳng một chút, “Đây không phải thứ mà ông Béo nhà cậu muốn cho cậu xem.”
Tôi quay đầu tiếp tục nhìn khắp bốn phía, nhưng chẳng gì đáng chú ý cả. Liền hỏi: “Anh muốn tôi xem cái gì cơ?”
Bàn Tử giơ đuốc lên hỏi: “Cậu không phát hiện ra à? Ở đây không có bất kỳ lối ra nào.”
Tôi bỗng giật thót mình, một giây trước còn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, một giây sau đã hoàn toàn rõ ràng. Vội vàng nhìn khắp hang động, càng nhìn, mồ hôi lạnh càng tứa ra.
Quả thực, hai cái hang động này không rộng, nhưng vừa xem hết một lượt, lại không thấy bất kỳ lối nào có thể ra ngoài.
Cái hang nhỏ rộng ba mươi mét vuông sát vách kia quá đơn sơ, chắc chắn không có lối ra rồi. Hang này rộng hơn chút, nhưng cũng không có bất kỳ cửa hang nào khác.
Đầu óc tôi hơi loạn, lập tức xoay người, Bàn Tử đỡ tôi đi khắp một vòng hang động này một lần nữa. Lúc này tôi chỉ hoàn toàn tập trung vào việc tìm lối ra, sau khi xem xong, chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo, không nói được gì.
Bàn Tử nói đúng, ở đây không có bất kỳ lối ra nào. Toàn bộ vách hang động đều là đá tảng nguyên khối, ngay cả một khe hở cũng không có.
“Thế là thế nào?” Tôi nhìn anh ta. “Sao lại có thể như thế?”
Anh ta vẻ mặt khổ sở, không nói gì.
Tôi vô thức nhìn lên trần hang, vách hang không có gì, vậy có thể ở trên đỉnh.
Trần hang rất thấp, vươn tay ra là sờ được. Nhìn xung quanh một vòng, cũng chẳng khác gì vách hang, không có gì cả, hoàn toàn là đá nguyên khối.
Bàn Tử thở dài, phất tay nói: “Thôi đừng nhìn nữa! Trong này từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới, bọn tôi đều tìm khắp từng tấc đất rồi, hai cái hang động này hoàn toàn khép kín.”
Tôi không tài nào tiếp thu được sự thật này: “Sao có thể?”
Bàn Tử thở dài bảo: “Tôi không biết, nhưng đây đúng là sự thực. Hang động này, hình như…” Anh ta ngập ngừng một chút, giọng nói có hơi do dự: “Hoàn toàn khép kín, như thể bị đào khoét từ trong ra ngoài.”
Tôi ngơ ngẩn, lắc đầu nói: “Tuyệt đối không thể được. Nếu như vậy, chúng mình vào đây bằng cách nào?”
Anh ta để tôi tựa vào vách đá, nhìn Muộn Du Bình đi theo sau, lắc đầu nói: “Không biết.”